Nếu không phải Tề phô và thế gia đó luôn thế giao, biết gốc gác thì Tề phô không dám cho bọn họ gửi bán hộp gỗ. Dù sao đế thuật đẳng cấp Đại Đế Tiên Vương là vật vô giá, ai ngu lấy ra giao dịch?
Một hộp gỗ đổi một môn đế thuật, trừ phi bị điên, người bình thường sẽ không làm chuyện như vậy.
Nghe thế đám Trầm Hiểu San nhìn nhau, chuyện này không thể xảy ra. Đổi lại bọn họ có một môn đế thuật thì sẽ không cầm đi đổi hộp gỗ.
Lý Thất Dạ cười cười, thu về tầm mắt nhìn quanh, chợt hắn nhìn một món hàng gần đó.
Lý Thất Dạ bước tới nhìn thứ trước mắt, cẩn thận ngắm nghía.
Nhân viên và Trầm Hiểu San vội đi theo. Lý Thất Dạ ngắm một thứ giống đèn ngọc, nhưng chân đèn rất cao, nếu chân cao thêm chút nữa thì đèn ngọc thành tịch đài.
Bên trên đèn ngọc vẽ một con rồng vàng, con rồng nhỏ như bay lượn trong đó, sống động như thể có con rồng nhỏ bị niêm phong trong đèn ngọc.
Khi đến gần đèn ngọc thì hơi thở ấm áp ập vào mặt, làm người ta thoải mái, huyết khí không ngừng tiến hóa.
Khi đến gần đèn ngọc, Trầm Hiểu San ngạc nhiên:
- Đây là...
Trầm Hiểu San cảm giác rõ ràng đèn ngọc thần kỳ, như thể huyết khí của mình trong phút chốc bị tịnh hóa. Nói chính xác hơn thì huyết thống của Trầm Hiểu San trở nên càng thuần khiết.
Tóm lại Trầm Hiểu San không hình dung cảm giác này được, kkhông biết nàng như nàng cũng hiểu đèn ngọc là báu vật ghê gớm.
- Đây là Kim Long Trản.
Nhân viên cười giới thiệu ngay:
- Cây đèn ra từ tay một vị Thượng Thần của Thần tộc, điêu bằng Thánh Vô Dưỡng Thần Ngọc, lấy giáo huyết long tộc cổ xa hình thành kim long, dùng thuật vô thượng luyện. Báu vật này có thể tịnh hóa huyết thống, trừ tạp lắng tinh, khiến uy lực huyết thống càng mạnh, đặc biệt là cường giả có tổ huyết.
Nghe nhân viên giới thiệu làm đám người Trầm Hiểu San tim đập nhanh. Vì tổ huyết là huyết thống cực kỳ cao quý, người có được tổ huyết là long phượng trong cõi người, có tương lai tươi sáng.
Lý Thất Dạ nhìn đèn ngọc, cười cười:
- Đúng là thứ tốt.
Lý Thất Dạ vươn tay cầm đèn ngọc lên.
Nếu là trước đó nhân viên sẽ không cho Lý Thất Dạ đụng vào đèn ngọc dễ vợ, phàm nhân không mua nổi. Nhưng hiện tại nhân viên không can ngắn Lý Thất Dạ cầm đèn ngọc.
Lý Thất Dạ vừa chạm vào đèn ngọc thì một bàn tay khác đột nhiên vươn tay, ngón tay nắm chặt đèn ngọc giật lại, cực kỳ bá đạo nói:
- Ta muốn đèn ngọc này, giá thế nào?
Đột nhiên có người cướp đèn ngọc, đám Trầm Hiểu San nhìn sang, đó là một thanh niên.
Thanh niên mặc áo vàng, góc áo thêu phượng hoàng. Thanh niên cao ráo đẹp trai, khí thế khiếp người, mắt hấp háy tia sáng đáng sợ.
Trán thanh niên có một khối ngọc thạch, màu xanh biếc cực kỳ chói mắt, nhìn là biết thanh niên xuất thân từ Thạch Nhân tộc.
Một mỹ nữ đi bên thanh niên, nữ nhân kiều diễm xinh đẹp, quý khí khiếp người, nhìn liền biết xuất thân không đơn giản.
Bên cạnh thanh niên và nữ nhân có một nhân viên cửa hàng đi cùng. Thanh niên đột nhiên cướp đi đèn ngọc trong tay Lý Thất Dạ, nhân viên lúng túng cười gượng.
Nhân viên nói với Lý Thất Dạ:
- Vị điện hạ này hơi nóng tính, xin mời khách quan xem báu vật khác được không?
Lý Thất Dạ không thèm nhìn thanh niên, bình tĩnh nói:
- Kêu hắn đưa trả, ta muốn đèn ngọc này.
Lý Thất Dạ thốt lời khiến hai nhân viên khó xử, theo quy tắc trong tiệm bọn họ thì ai cầm hàng trước, muốn mua thì thuộc về người đến trước.
Thanh niên ỷ mìn có lai lịch bất phàm cướp đèn ngọc từ tay Lý Thất Dạ làm nhân viên hai bên lúng túng.
Nhân viên đi cùng thanh niên và nữ nhân xoa tay, cười nịnh với thanh niên:
- Điện hạ, hay là đổi xem báu vật khác đi? Chúng ta có rất nhiều báu vật, có vài chủy thủ mới nhập hàng rát thích hợp Lâm cô nương này. Truyện Đông Phương
Tuy phàm nhân như Lý Thất Dạ chưa chắc mua nổi đèn ngọc, vấn đề là hắn đã cầm đèn ngọc trước, theo quy định chỉ khi nào hắn không mua mới đến lượt người tiếp theo.
Thanh niên kiêu ngạo nói:
- Không cần, ta muốn đèn ngọc này. Đèn ngọc có thể tịnh hóa huyết thống, rất thích hợp tỷ tỷ của ta, ta đang định tặng món quà cho tỷ tỷ.
Thấy thanh niên không chịu, nhân viên bên Lý Thất Dạ thuyết phục hắn:
- Ài khách quan, hay đổi sang xem báu vật khác? Chỗ chúng ta còn có trân bảo khác, sẽ có món hàng thích hợp khách quan.
Lý Thất Dạ thản nhiên từ chối yêu cầu của nhân viên:
- Không được.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Ta nhất định muốn đèn ngọc này.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm hai nhân viên không còn lời nào để nói. Bình thường phàm nhân sao dám chọc vào tu sĩ, huống chi thanh niên trước mắt có lai lịch rất kinh người.
Hôm nay thanh niên mang theo mỹ nhân đi mua sắm, thích đèn ngọc, cảm thấy rất thích hợp tỷ tỷ của mình nên định mua tặng.
Bây giờ phàm nhân dám cướp đồ của gã, không chỉ làm gã mất mặt trước mỹ nhân, còn hại thanh niên không còn mặt mũi gì vớ mọi người.
Thanh niên lạnh lùng liếc Lý Thất Dạ, cười khẩy nói:
- Tiểu tử, ngươi mua nổi không?
Trong mắt thanh niên tràn ngập coi rẻ.
Thanh niên thấy Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân, dù phàm nhân giàu mấy cũng không mua nổi loại báu vật này.
Lý Thất Dạ làm biếng phản ứng thanh niên, sai nhân viên bên cạnh:
- Tiểu nhị, đóng gói cho ta, chút nữa thanh toán.
Trầm Hiểu San đứng sau lưng sợ đứng tim, vì nàng biết trong túi Lý Thất Dạ không có một vên Hỗn Độn thạch nào, giờ hắn dám kêu nhân viên đóng gói báu vật. Lỡ đến lúc tính tiền mà không có tiền thì rất xấu hổ, quá mất mặt.
Một phàm nhân dám ngông nghênh chống đối gã, thanh niên không còn mặt mũi gì, ánh mắt gã lạnh lùng lườm Lý Thất Dạ, trong mắt lộ ra sát khí.
Nếu nơi này không phải địa bàn của Tề Lâm Đế gia thì thanh niên đã bóp chết phàm nhân trước mắt, với thân phận của gã nghiền chết phàm nhân dễ như nghiền một con kiến.
Mỹ nữ bên cạnh thanh niên bất mãn Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Một phàm nhân bình thường cũng dám buông lời ngông cuồng, ngươi có biết thái tử điện hạ là người thế nào không?
Mỹ nữ nói:
- Thái tử điện hạ chính là thái tử Thiên Hoàng quốc, là đệ đệ ruột của Thiên Hoàng công chúa!
Nghe đến Thiên Hoàng công chúa, Thạch Tẩu sợ mặt không còn chút máu, Hạ Trần, Trầm Hiểu San cũng giật bắn người.
Vì bọn họ có nghe qua danh tiếng Thiên Hoàng công chúa, tuy tiếng tăm Thiên Hoàng Thái Tử không vang dội nhưng khi cái tên Thiên Hoàng công chúa thốt ra, rất nhiều người Thanh Châu phải nể ba phần.
Thiên Hoàng Thái Tử là thái tử Thiên Hoàng quốc, Thiên Hoàng quốc là truyền thừa Tiên Vương, do Thiên Hoàng Tiên Vương sáng tạo.
Khiến hoàng thất Thiên Hoàng kiêu ngạo nhất không phải truyền thừa Tiên Vương của họ, niềm kiêu hãnh của bọn họ là Thiên Hoàng công chúa.
Thiên Hoàng công chúa có huyết thống vô cùng cao quý, quan trọng nhất Thiên Hoàng công chúa là vị hôn thê của Kim Qua, mà Kim Qua là truyền nhân của Chiến Vương thế gia, từng làm gia chủ Chiến Vương thế gia. Kim Qua từng suýt thành Thiên Đế, uy danh của gã vang vọng Thập Tam Châu.
Vì vậy khi nghe tên Thiên Hoàng công chúa, Thạch Tẩu sợ đến chân mềm như bún. Truyền thừa như vậy, trước mặt nhân vật như thế, bọn họ không bằng cả con kiến.