Đế Bá

Chương 2819: Rời đi Tề Lâm Đế gia




Tề Lâm Đế Nữ nghe vậy yểu điệu cúi đầu:
- Đa tạ công tử.
Với Tề Lâm Đế Nữ thì đây là cơ duyên tuyệt thế vô song cho nàng. Được trùm vô tượng cỡ này xem trọng là kỳ ngộ cầu còn không được.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Trước tiên tạm đi một nơi, nàng chờ gặp ta ở Vực Ngoại Thaian Thành được rồi.
Tề Lâm Đế Nữ đòng ý, không kiềm được tò mò hỏi:
- Công tử định đi đâu?
Lý Thất Dạ đa mắt nhìn phương xa, chậm rãi nói:
- Đi một nơi rất xa, gặp một vị Tiên Đế.
Lòng Tề Lâm Đế Nữ rung động:
- Gặp một vị Tiên Đế?
Tu sĩ Thập Tam Châu đều biết, Đại Đế Tiên Vương cũng tốt, Cửu Giới Tiên Đế cũng thế, khi thời đại của họ kết thúc đều sẽ độn ẩn khỏi đời, không gặp người ngoài nữa. Có thể gặp Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều là nhân vật ghe gớm.
Tề Lâm Đế Nữ lây lại tinh thần, hỏi tiếp:
- Công tử muôn đi Tham Tác chi địa?
Tham Tác chi địa là thời không bao la vô tận, nơi đó vô cùng vô tận cũng bí ẩn nhất. Khi Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế lánh đời đều ẩn trong Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Không, là ở trong Thanh Châu này.
Tề Lâm Đế Nữ rung động, nàng tưởng mình nghe lầm. Lý Thất Dạ nói muốn đi gặp Tiên Đế, Tề Lâm Đế Nữ không giật mình, tồn tại như hắn đúng là có tư cách gặp Tiên Đế, có thể nói tùy thời tùy chỗ đi gặp Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế ẩn thế.
Nhưng nói gặp Cửu Giới Tiên Đế trong Thanh Châu thì khiến người vô cùng rung động. Tề Lâm Đế Nữ không dám tin, đôi mắt xoe tròn.
Tề Lâm Đế Nữ giật mình kêu lên:
- Không... Không thể nào? Trên đời còn có Cửu Giới Tiên Đế cư trú ở Thanh Châu? Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế ẩn độn rồi chẳng phải đều cư trú tại Tham Tác chi địa sao?
Nếu tin này truyền ra sẽ khiến người rung động, một vị Cửu Giới Tiên Đế thế nhưng cư trú ở Thanh Châu, chuyện như vậy khiến bất cứ người nào đều khó tin.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Mọi việc đều có ngoại lệ. Trong dòng sông thời gian luôn xuất hiện một, hai ngoại lệ. Có Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế cư trú ở chốn hồng trần.
- Không... Không thể nào, khi thời đại của Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế kết thúc, bọn họ không ẩn độn trong Tham Tác chi địa thì sẽ chiêu thiên tru.
Không phải Tề Lâm Đế Nữ cố ý nghi ngờ quyền uy của Lý Thất Dạ, nhưng vì quá khó tin. Người trong thiên hạ đều biết khi thời đại của Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế kết thúc thì phải ẩn động, nếu không sẽ chiêu đến thiên tru, cho tới bây giờ chưa ai đỡ nổi thiên tru.
Trên đời chỉ có Tham Tác chi địa là né được thiên tru, nên các đời Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều ẩn vào Tham Tác chi địa tránh cho thiên tru giáng xuống.
- Đúng thế, với Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế thì trên đời còn có nơi nào cho bọn họ tránh né thiên tru? Chỉ có Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
Nhưng trong dòng thời gian luôn xuất hiện một, hai quái thai. Và cả một, hai Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế vô cùng quái dị, bọn họ sẽ vì các loại nguyên nhân mà ngoại lệ.
Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên đứng ngây ra nghe. Đúng vậy, trong dòng thời gian dài có một, hai ngoại lệ chẳng lạ gì, nàng chưa từng gặp hay nghe nói qua không có nghĩa là không có, chẳng qua là nàng không biết.
- Nhưng mọi chuyện đều có cái giá của nó.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa nói:
- Đại Đế Tiên Vương cũng tốt, Cửu Giới Tiên Đế cũng thế, có một số việc, có vài nơi bọn họ không cách nào đến gần, cũng có bất đắc dĩ.
Tề Lâm Đế Nữ không biết nên nói cái gì, nàng cũng muốn đi xem vị Tiên Đế như thế, muốn xem coi Tiên Đế đó thần kỳ tới mức nào.
Tề Lâm Đế Nữ cũng biết Lý Thất Dạ sẽ không dẫn nàng đi gặp vị Tiên Đế này. Tuy Tề Lâm Đế Nữ xuất thân cao quý, nhưng xếp bối phaạn thì nàng không có tư cách gặp Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế. Như Tề Lâm Tiên Vương lão tổ tông của bọn họ, dù Tề Lâm Đế Nữ có thể kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia thì chưa chắc có thể gặp được. Chỉ khi Tề Lâm Đế Nữ thật sự cường đại mới có thể gặp lão tổ tông của mình.
Không thì truyên nhân kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia mỗi đời đều được gặp Tề Lâm Tiên Vương vậy lão tổ tông không cần ẩn thế nữa.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tề Lâm Đế Nữ:
- Hẹn gặp ở Vực Ngoại Thiên Thành.
Lý Thất Dạ nói xong dứt khoát đi.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi Tề Lâm Đế gia không báo cho ai, chỉ mình Tề Lâm Đế Nữ biết, nên không người đưa tiễn hắn. Lý Thất Dạ nhẹ nhàng rời đi, biến mất trên bầu trời mênh mông.
Thanh Châu rộng lớn vô biên, bát ngát vô ngần. Khi ngươi đứng đủ cao nhìn xuống thế giới này sẽ phát hiện nguyên Thanh Châu vô biên vô hạn, nó rộng lớn vượt sức tưởng tượng của ngươi.
Trên mảnh đất bao la này các sơn mạch to lớn như cự long trên mặt đất, các tòa thần long đâm thẳng tầng mây đụng trời. Mặt trời mặt trăng ra vào đó, vì sao vòng quanh, các dòng sông như nộ long chảy xiết.
Mặc kệ là sơn mạch to lớn hay thần phong cao vút hoặc sông hồ lao nhanh, tất cả so với mảnh đất Thanh Châu rộng mênh mông thì thật nhỏ bé, nhỏ xíu xi.
Trên mặt đất bao la bát ngát, chúng sinh bách tộc chỉ là con kiến, có thể nói là nhỏ bé hơn cả kiến.
Thanh Châu quá mênh mông, rộng lớn hết ức. Đừng nói phàm nhân, dù là cường giả tu sĩ cũng không thể đi hết mỗi góc Thanh Châu. Cường giả tu sĩ cũng không thể rình ngó hết Thanh Châu trọn vẹn.
Chỉ tồn tại như Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế nhìn rõ toàn cảnh Thanh Châu, chỉ tồn tại vô tượng như bọn họ là ngực có Càn Khôn.
Trên Thanh Châu sinh linh vạn vật chỉ là một giọt nước trong đại dương. Một giọt nước rơi vào biển cả thì nhỏ bé biết bao, khó tìm biết mấy.
Nếu nói có một người cư ngụ ở Thanh Châu, không muốn bị người tìm ra thì ngươi bỏ thời gian cả đều chưa chắc tìm được.
Trong hoang dã hiếm dấu chân người, nơi đây vùng núi vắng vẻ, đất đai cằn cỗi, phàm nhân khó mà trồng trọt cư ngụ.
Nơi đây đầy gai, dây leo bò đầy đất. Vì đất đai rất cằn cỗi nên cây cối dây leo gài khô vàng.
Trong đồng không mông quạnh, mặt trời nóng cháy treo trên cao, dù là cây cối hay dây leo đều ỉu xìu. Ngẫu nhiên có chim bay cá nhảy xuất hiện cũng núp dưới bóng râm ủ rũ.
Trong núi hoang rừng văng này tất cả thật buồn chán, mọi sứ sống ỉu xìu. Tuy có nhánh cây nhú mầm nhưng thiếu sinh mệnh thật sự, dường như tất cả sinh mệnh ở đây nằm chờ chết.
Chỗ này cho người cảm giác bệnh yểu, tất cả sinh mệnh sinh trưởng tại đây sẽ cảm thấy chán chết, mọi chuyện trên đời chỉ có thế là ùng. Thế gian không có gì đáng để ngươi sinh tồn, đáng để ngươi theo đuổi.
Khi mặt trời nóng chyá chiếu trên đầu, nhìn cây xanh dây leo ủ rũ, thấy mảng lớn nhánh cây khô vàng trên ngọn cây, giữa trưa nóng cháy thì ngươi sẽ cảm thấy sống ở đây không bằng chôn xác dưới đất, chết cho rồi, khỏi sống nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.