Đế Bá

Chương 288: Đạp thiên tài ở dưới chân (2)




Lúc này, Thánh Thiên Đạo Tử giãy dụa đứng lên, hai đầu gối bị đế mang đánh xuyên, đây tuyệt đối là trí mạng, nếu không phải hắn đã là Vương Hầu, có thể tái tạo nhục thân, chỉ sợ cả đời hắn đã tàn phế. Mặc dù như thế, nhưng thương thế của hắn y nguyên cực nặng.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ một bước tiến lên trước, một cước nặng nề đạp xuống dưới! Thánh Thiên Đạo Tử biến sắc, hai tay hơi biến hóa công pháp, muốn ngăn trở một cước này của Lý Thất Dạ, nhưng mà, mặc kệ hắn diễn biến mọi loại đạo pháp, y nguyên ngăn không được một cước như vạn tòa núi cao kia!
"Phanh" một tiếng, hai tay Thánh Thiên Đạo Tử khiêng chân đạp xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất, đánh nát thạch nhai, máu tươi nhuộm hồng cả nham thạch. Thánh Thiên Đạo Tử đại biến, sắc mặt trắng bệch, xương cốt cả người đều chi chi rung động, mồ hôi như hạt đậu nành nhỏ xuống! Một chân của Lý Thất Dạ tựa như vạn tòa thần nhạc, hắn đem hết khí lực bú sữa mẹ, mới có thể nâng chân này.
- Ngươi…
Vạn Thánh Kiếm bị đánh bay thật vất vả mới đứng lên, nhìn thấy một màn này, sắc mặt đại biến, quát lên.
- Nếu như ngươi còn muốn chết, ta có thể thành toàn ngươi.
Lý Thất Dạ khoan thai nói ra: 
- Hôm nay, coi như các ngươi cầm Đế vật đến, cũng không thể nào cứu được tính mạng các ngươi. Thức thời, ngoan ngoãn đứng đấy cho ta!
Sắc mặt Vạn Thánh Kiếm lúc trắng lúc xanh, hôm nay đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã! Với tư cách đệ tử Thánh Thiên giáo lão tổ, dù là thời đại Đạo Gian, tu hành của hắn cũng y nguyên hát vang cuồng tiến, thực lực của hắn, địa vị của hắn, đủ để hắn khinh thường chúng sinh, ai dám đối với hắn không tuân theo? Nhưng mà, hôm nay trước mặt người trong thiên hạ, lại bị một tiểu quỷ đánh bại, ngay cả môn hạ đệ tử cũng cứu không được!
Thánh Thiên Đạo Tử đổ mồ hôi như mưa, toàn thân run rẩy, hắn vốn là trọng thương, bị Lý Thất Dạ trấn áp như thế, máu tươi đều từ khóe miệng chảy xuống.
- Sự tình Ma Bối Lĩnh ngươi đối với Trần Bảo Kiều thấy chết mà không cứu, ta cũng lười buộc ngươi đứng ra làm sáng tỏ. Hiện tại, nàng đi theo ta, hiệu lực cho ta. Nguyên tắc của ta rất đơn giản, ai tổn thương người bên cạnh ta, ta liền giết hắn! Hôm nay ngươi ở trước mặt mọi người hướng nàng nói xin lỗi! Chuyện này ngươi lòng dạ biết rõ! Là nàng không nguyện ý gả cho ngươi, thoát ly Bảo Trụ Thánh Tông, tại sao có thuyết pháp ngươi bỏ nàng? Chuyện này, ngươi trả lại danh dự cho nàng. Hôm nay ta tạm tha ngươi một mạng!
Lý Thất Dạ một cước đạp giẫm lên Thánh Thiên Đạo Tử, chậm rãi nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nói, đám người không khỏi hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người không nghĩ tới sẽ có dạng sự tình này? Ai cũng không nghĩ tới, Trần Bảo Kiều với tư cách công chúa Ngọc Tẫn cương quốc, lại thoát ly Bảo Trụ Thánh Tông!
Trần Bảo Kiều trái tim thổn thức, mũi ê ẩm, chưa phát giác ra trong đôi mắt đẹp mang theo sương mù. Nàng đã không nghĩ tới có thể đòi lại danh dự của mình, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại giúp nàng đòi lại!
- Mơ tưởng, có bản lĩnh liền giết ta, các ngươi đôi cẩu nam nữ này!
Thánh Thiên Đạo Tử quát lên.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ cười một tiếng, một cước nặng nề đạp xuống, "Răng rắc" tiếng xương vỡ vang lên, Thánh Thiên Đạo Tử bị trấn áp cuồng phun một ngụm máu tươi!
Lý Thất Dạ nhìn lấy hắn, khoan thai nói ra: 
- Đối với địch nhân, ta rất ít hành hạ đến chết, bình thường ta đều sẽ cho hắn một cái thống khoái, một chiêu chém hắn. Có điều, hôm nay nếu như ngươi muốn cầu chết, cũng không khó. Có điều, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ hủy đạo cơ của ngươi, đánh xuyên thọ luân của ngươi, vỡ nát mệnh cung của ngươi, để ngươi vĩnh viễn trở thành phế nhân! Ta tin tưởng, Thánh Thiên Giáo các ngươi sẽ không nuôi một tên phế nhân như ngươi.
- Ngươi…
Nghe được như vậy, Thánh Thiên Đạo Tử hãi nhiên thất sắc. Hủy đạo cơ, đối với thiên tài như hắn mà nói, còn có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà, đánh xuyên thọ luân, nát mệnh cung, coi như hắn còn có thể sống, chỉ sợ hắn mãi mãi không thể lại tu đạo, vĩnh viễn trở thành một phế nhân.
Đối với Thánh Thiên Đạo Tử thiên tài cao cao tại thượng như vậy mà nói, có một ngày thực sự thành phế nhân, như vậy, đối với hắn mà nói, so với chết còn khó chịu hơn gấp trăm lần.
- Ta kiên nhẫn có hạn. 
Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, một cái đại thủ thẳng che mà xuống, mò về đầu lâu của Thánh Thiên Đạo Tử, "Oanh" một tiếng, trong đầu Thánh Thiên Đạo Tử vọt lên từng đạo từng đạo pháp tắc, huyết khí cuồn cuộn, mệnh cung dâng trào ra thiên địa tinh khí mênh mông, chống cự đại thủ của Lý Thất Dạ.
Phanh một tiếng, ở dưới Trấn Ngục Thần Thể, đại thủ của Lý Thất Dạ so với vạn tòa thần nhạc còn nặng hơn, căn bản là ngăn không được, dưới đè ép, từng đạo từng đạo pháp tắc vỡ nát, huyết khí, thiên địa tinh khí bị đánh xuyên, đại thủ hướng mệnh cung trấn áp tới.
- Thiên nhi, lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Vạn Thánh Kiếm đại biến, lập tức hét lớn: 
- Coi như là Tiên Đế cũng từng có thời điểm thất bại, bỏ mặt mũi bảo vệ tính mạng huống chi là ngươi! Hôm nay không qua, làm sao có ngày sau!
Đối với Vạn Thánh Kiếm mà nói, thiên tài như Thánh Thiên Đạo Tử là ít có, bồi dưỡng một vị thiên tài như thế, đối với Thánh Thiên Giáo mà nói không dễ dàng, hắn cũng không muốn nhìn thấy thiên tài của Thánh Thiên Giáo biến thành phế vật.
Thánh Thiên Đạo Tử cắn chặt răng, bắp thịt toàn thân bí lên, muốn chống cự Lý Thất Dạ trấn áp, nhưng mà, bất luận hắn cố gắng thế nào, đều đỡ không nổi Lý Thất Dạ trấn áp.
- Trước kia ngươi không bị thương, còn ngăn không được ta trấn áp, đừng nói là hiện tại! Trừ khi ngươi là Thánh thể, hoặc là Cổ Thánh còn có cơ hội, hiện tại, ngươi hoặc là xin lỗi, hoặc là để cho ta hủy mệnh cung của ngươi. 
Lý Thất Dạ ung dung vừa cười vừa nói.
"Phanh" một tiếng, lúc này, đại thủ của Lý Thất Dạ đã đặt ở phía trên mệnh cung của Thánh Thiên Đạo Tử, ở dưới Lý Thất Dạ một tay trấn áp, mệnh cung cũng chi chi rung động, tùy thời có khả năng nổ tung.
Thánh Thiên Đạo Tử phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, cặp mắt của hắn đều muốn nhỏ ra huyết, lúc này, hắn là thiên nhân giao chiến!
- Tốt, ta thua!
Cuối cùng Thánh Thiên Đạo Tử lựa chọn khuất phục, quát to một tiếng, chăm chú cắn răng, cuối cùng nói ra: 
- Không sai, là Bảo Trụ Thánh Tông đưa ra từ hôn! Là Trần gia không đồng ý việc hôn sự này!
Thánh Thiên Đạo Tử nói xong, toàn thân cũng không khỏi run rẩy, đối với thiên tài như hắn mà nói, khuất phục là nhân sinh vô cùng nhục nhã! Hôm nay, ở trước mặt nhiều người như thế bị Lý Thất Dạ trấn áp quỳ trên mặt đất nhận lầm, đây đối với hắn mà nói, cả đời đều là bóng ma, thù này không báo, thề không làm người!
- Cúi đầu cũng không phải thập phần khó a.
Lý Thất Dạ buông Thánh Thiên Đạo Tử ra, ung dung nói: 
- Mặc dù là tránh nặng tìm nhẹ, ta cũng tha cho ngươi một mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.