Đế Bá

Chương 2902: Sông Hằng




Tề Lâm Đế Nữ đánh giá người đi tới đi lui, nàng chưa từng thấy kiểu quần áo trên người họ. Có muôn hình muôn vẻ chủng tộc, Tề Lâm Đế Nữ chưa từng gặp qua những chủng tộc này, nàng không nghe hiểu ngôn ngữ bọn họ nói.
Tề Lâm Đế Nữ bỗng nhiên xuất hiện trong thành cổ, người đi ngang qua tò mò nhìn nàng. Tề Lâm Đế Nữ thấy người thế giới này thật kỳ lạ, mới mẻ, người thế giới này nhìn Tề Lâm Đế Nữ cũng thấy lạ kỳ.
Dù Tề Lâm Đế Nữ trong thế giới này có vẻ khác biệt nhưng người đi đường không vây xem nàng, ai nấy mỉm cười hiền hòa, cười gật đầu chào nàng, rất là thân thiện.
Tề Lâm Đế Nữ cho rằng đây là ảo giác nên nàng chào hỏi một người bên cạnh mình, nắm đôi tay người ấy. Đôi tay nữ nhân rất mềm, rất chân thực, thật sự tồn tại. Tề Lâm Đế Nữ thật sự đến thế giới trước giờ chưa từng có.
Lúc này Tề Lâm Đế Nữ rất tỉnh tấo, nàng phán đoán đây không là ảo giác nên chắc chắn nàng đang trong thế giới chưa từng có.
Tề Lâm Đế Nữ đi trong thành cổ, hiểu biết các loại phong tục nhân tình trong này. Tề Lâm Đế Nữ càng đi, nàng phát hiện đây là thế giới tôn Phật lên trên hết, thành Phật là ước mơ nhiều phàm nhân theo đuổi.
Tề Lâm Đế Nữ lúc đi lúc ngừng trong thành cổ, nàng dần hiểu biết nhiều về thế giới này. Khi Tề Lâm Đế Nữ đi trong thế giới, nàng xuyên qua từng tòa thành cổ, đến nhiều nơi, kiến thức nhiều phong thổ nhân tình của thế giới này.
Tề Lâm Đế Nữ dần thích thế giới này, nàng đi trong thế giới, thế giới cho nàng cảm giác an ninh. Tề Lâm Đế Nữ bất giác cảm thấy mình đã hòa nhập vào thế giới này.
Ban đầu Tề Lâm Đế Nữ còn rất tỉnh táo, nàng đi trong thế giới này càng lâu thì dần hòa nhập vào thế giới, thành một phần của thế giới. Lúc này Tề Lâm Đế Nữ đã không quan tâm mình đến từ đâu, dù nàng biết rõ chính mình không thuộc về thế giới này nhưng nàng bất chấp. Tề Lâm Đế Nữ tiếp tục đi trong thế giới, muốn trở thành một phần của thế giới này.
Tề Lâm Đế Nữ càng đi trong thế giới này, nàng cảm nhận vô hình trung có lực lượng kêu gọi nàng, thúc đẩy nàng đi tới một hướng. Tề Lâm Đế Nữ không cưỡng lại được triệu hoán đó, nàng thuận theo lòng mình, nghe theo triệu hoán đi hướng phát ra mời gọi.
Khi Tề Lâm Đế Nữ đi tới chỗ đó thì chợt cảnh tượng trước mắt thay đổi, mọi thứ biến mất. Trước mắt Tề Lâm Đế Nữ vẫn là nước Sông Hằng êm đèm trôi.
Tề Lâm Đế Nữ ngây như phỗng, sợ hãi toát mồ hôi đầm đài. Bây giờ Tề Lâm Đế Nữ mới hiểu nàng đã lạc trong thế giới kia, không nhờ phút cuối Lý Thất Dạ kéo về thì nàng nghe theo triệu hoán sẽ vĩnh viễn không thể quay về.
Tề Lâm Đế Nữ khó khăn lấy lại tinh thần, mồ hôi nhễ nhại run rẩy.
Tề Lâm Đế Nữ hỏi:
- Ta đi vào bao lâu?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Như ngựa lướt qua, một khoảnh khắc búng tay.
Tề Lâm Đế Nữ hút ngụm khí lạnh ổn định tinh thần, rung động nói:
- Ta nhìn thấy một góc của một thế giới.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Không, thứ nàng thấy chỉ là một hạt trong hằng hà sa số, kỷ nguyên này trong thời gian vô cùng ngắn ngủi. Như kỷ nguyên chúng ta từ sinh linh đến hiện tại, thay đổi vô số thời đại, ra các đời Đại Đế Tiên Vương. Nàng chỉ ở lại kỷ nguyên này vài ngày, nên thời gian nàng dừng chân trong một kỷ nguyên nhỏ bé không đáng kể.
Lời Lý Thất Dạ nói khiến Tề Lâm Đế Nữ rợn tóc gáy. Thời gian Tề Lâm Đế Nữ dừng chân trong một kỷ nguyên rất ngắn ngủi nhưng nàng bị lạc, không nhờ Lý Thất Dạ thì nàng mãi mãi không thể uqay về. Giờ Tề Lâm Đế Nữ mới hiểu tại sao có Đại Đế Tiên Vương bị lạc trong Sông Hằng, vì không vượt một kỷ nguyên nổi.
- Qua một kỷ nguyên.
Tề Lâm Đế Nữ hoảng sợ nói:
- E rằng không ai đi qua nổi, chưa từng nghe có người sống qua một kỷ nguyên.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Miễn nàng trường sinh, có đạo tâm kiên định không lay chuyển thì nàng có thể vượt qua một kỷ nguyên.
Tề Lâm Đế Nữ khó tin hỏi:
- Trên đời có người làm được như vậy ao?
Không phải Tề Lâm Đế Nữ không tin đạo tâm của Đại Đế Tiên Vương mà là chính Đại Đế Tiên Vương cũng không thể trường sinh bất tử để vượt qua một kỷ nguyên, chắc chắn sẽ chết tại đây, vì không sống lâu như thế được.
- Từng có một người.
Lý Thất Dạ nhìn nước Sông Hằng đến thẫn thờ, mỉm cười nói:
- Từng có một người đi vào Sông Hằng, đi từng bước một, đi qua vạn cổ, đi khắp mỗi đoạn thời gian, mỗi góc dòng sông thời gian kỷ nguyên này, cuối cùng vượt qua kỷ nguyên, bước chân lên bờ bên kia kỷ nguyên, chứng kiến truyền thuyết.
Tề Lâm Đế Nữ buột miệng hỏi, bởi vì Thanh Mộc Thần Đế tràn ngập truyền kỳ:
- Là Đại Đế mười hai Thiên Mệnh sao? hay Thanh Mộc Thần Đế?
Nhưng rất nhanh Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, nàng nhìn khuôn mặt cười của Lý Thất Dạ, nhìn ánh mắt hắn ngắm nước Sông Hằng, nàng giật mình.
Tề Lâm Đế Nữ lạc giọng:
- Là công tử!
Về suy đoán của Tề Lâm Đế Nữ, Lý Thất Dạ cười cười không trả lời.
Tề Lâm Đế Nữ hít sâu, lòng vô cùng chấn động. Tề Lâm Đế Nữ biết Lý Thất Dạ là trùm vô thượng nhưng giờ mới hiểu cái gì gọi là sâu không lường được. Tề Lâm Đế Nữ ở trong một kỷ nguyên rất ngắn ngủi nhưng đã bị lạc.
Lý Thất Dạ vượt qua nguyên kỷ nguyên, đi khắp mỗi đoạn thời gian, mỗi góc dòng sông thời gian kỷ nguyên này thì là tồn tại khủng bố biết bao. Đây là thần thông có thể ngược dòng sông thời gian, nhảy ra khỏi sinh tử.
Tồn tại như vậy không thua bất cứ vị Đại Đế Tiên Vương nào có mười hai Thiên Mệnh.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn Sông Hằng, thản nhiên nói:
- Độ thuyền đến rồi, chúng ta đi thôi, đi bờ bên ki xem. Tuy đã không phải bỉ ngạn ngày xưa nhưng có duyên là có tạo hóa.
Tề Lâm Đế Nữ ngước lên, trong Sông Hằng xuất hiện một chiếc thuyền con, thuyền chậm rãi lướt đến.
Nhìn kỹ thuyền nhỏ thì thấy nó không lớn cũng không quá nhỏ, có thể chở ba, năm người. Thuyền con đen ánhnh không biết làm bằng gỗ gì, người lái là tăng nhân.
Khi thuyền con cập bến, mọi người mới thấy tăng nhân chèo thuyền là người chết. Tăng nhân dù đã chết, mặt vàng vọt, đôi mắt không ánh sáng nhưng động tác nhanh nhẹn không khác gì người sống.
Khi chiếc thuyền con đậu ở bến, có người hét to một tiếng:
- Độ thuyền đến!
Tiếng kêu dẫn đến đám đông cường giả tu sĩ đứng ở Hoàng Kim Miếu. Nhiều cường giả tu sĩ tò mò xúm lại, dù những cường giả tu sĩ không tới gần cũng nhìn chăm chăm chiếc thuyền con.
Có người không kiềm được hỏi:
- Độ thuyền đến, có người lên thuyền không?
Có cường giả trẻ thấy độ thuyền cập bến, hăm hở nói:
- Chúng ta lên độ thuyền đi, không chừng có thể leo lên bỉ ngạn.
Trưởng bối của cường giả trẻ cốc đầu gã:
- Lên cái đầu ngươi!
Trưởng bối muốn đánh tỉnh vãn bối, mắng:
- Trước kia tổ tiên của ngươi có Thượng Thần cao vị được bảy dồ đằng, người từ bến sông leo lên độ thuyền sau đó một đi không trở lại!
Nói tới đây vẻ mặt trưởng bối buồn bã.
Người lần đầu tiên đến bến sông nghe vậy tái mặt. Thượng Thần cao vị bảy dồ đằng cũng một đi không trở lại, thật khủng khiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.