Đế Bá

Chương 2910: Tần Bách Lý cùng Kim Qua (2)




Đương nhiên khiến người chú ý không chỉ vì Kim Qua, Tần Bách Lý xuất hiện tại đây mà là ván cược giữa hai người.
Hai người đặt cái bàn trong Hoàng Kim Miếu, hai người ngồi hai bên cái bàn mở ván cược.
Nên biết nhiều người vào Hoàng Kim Miếu đều phập phồng lo sợ. Bản thân Hoàng Kim Miếu sẽ không công kích bất cứ người nào, nhưng ngươi đứng trong miếu có chút lòng tham là chết chắc.
Trước mắt là tiên hiếm quý bảo đầy đất, núi vàng núi bạc dưới chân mình, thử hỏi có ai không nổi lòng tham? Trong tình huống đó ai dám nói mình khống chế được đạo tâm?
Chính vì không ai bảo đảm sẽ hoàn toàn khống chế được đạo tâm của mình nên chẳng ai dám đứng trong Hoàng Kim Miếu, trừ phi có lòng cướp báu mới đi vào mọa hiểm một phen.
Lúc này Tần Bách Lý và Kim Qua thản nhiên bước vào Hoàng Kim Miếu, hai người vững như núi thái ngồi trong Hoàng Kim Miếu, chỉ nhìn sự quyết đoán đó của hai người đã khiến rất nhiều người khâm phục.
Dù sao Kim Qua sắp trở thành Đại Đế, Tần Bách Lý thì tương lai tơi sáng. Dổi lại thiên tài trẻ khác tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy, nhưng hai người thì đại mã kim đao ngồi đó.
Tần Bách Lý, Kim Qua ra một ván cược rất đặc biệt trong Hoàng Kim Miếu. Hai người so báu vật, so ánh mắt, so định lực trong Hoàng Kim Miếu.
Hai người tự lấy một món trong Hoàng Kim Miếu, so sánh xem đồ của ai tốt hơn thì người đó thắng.
Ban đầu Tần Bách Lý, Kim Qua nhặt các kim tệ dưới đất lên, cược tới cược lui hai người bắt đầu tìm tiên hiếm quý vật, Phật bảo thần khí tốt hơn trong miếu.
Nên biết Hoàng Kim Miếu không tổn thương người, nếu lòng không có tham niệm thì ở trong miếu lâu mấy, muốn ngắm báu vật ben trong như thế nào cũng vẫn bình yên vô sự.
Nếu lòng ngươi có chút xíu tham niệm, dù chỉ đập lỗi nhiệp một cái hay muốn mang đi một món báu vật thì chết chắc.
Tần Bách Lý, Kim Qua từng thấy vô số báu vật, hai người đều xuất thân từ đế thống tiên môn, đừng nói là báu vật bình thường, có là báu vật Đại Đế Tiên Vương thì bọn họ cũng xem mòn mắt.
Với kiến thức, đạo tâm của hai người, không nhiều báu vật lọt vào pháp nhãn của họ chứ nói gì động đạo tâm?
Trong Hoàng Kim Miếu có quá nhiều báu vật, không thua gì kho báu đế thống tiên môn nào. Nếu nhìn từ xa có lẽ sẽ không động tâm, nhưng nếu nghiên cứu ngắm nghía một món báu vật, ai dám nói mình không động lòng? Dù sao trong đống báu vật này có rất nhiều món không thua gì Đại Đế Tiên Vương.
Trong tình huống đó tim rớt nhịp một cái là tự tìm đường chết.
Rầm!
Tần Bách Lý chọn một bát vàng đặt trên bàn, Kim Qua đặt bảo châu lên bàn.
Hai người quan sát kỹ, cẩn thận ngắm nghía.
Cuối cùng Kim Qua nói:
- Bát vàng của Tần huynh có lẽ là vật tùy thân của một vị vô thượng thánh Phật. Bát vàng có hơi thở bất hủ, rất có thể ra từ bỉ ngạn trong truyền thuyết. Bảo châu của tiểu đệ tuy do thiên long uẩn dưỡng, bảo châu có thể thông tiên nhưng so với vật bỉ ngạn thì hơi kém cỏi. Ván này Tần huynh thắng.
Có tiếng nuốt nước miếng cái ực, Kim Qua mới bình phẩm xong trong số cường giả tu sĩ đứng trước Hoàng Kim Miếu vây xem khá nhiều người nuốt nước miếng. Bát vàng hay bảo châu đều là vật vô giá, bọn họ nghe mà nuốt nước miếng ừng ực. Nếu bọn họ ở trong Hoàng Kim Miếu e rằng đã chết.
Kim Qua, Tần Bách Lý đều bình yên vô sự chứng minh hai người không chút lòng tham hai món báu vật.
Chỉ tính phần định lực này đã khiến rất nhiều cường giả tu sĩ cực kỳ bội phục, ít ra bọn họ không làm được.
- May mắn, may mắn, tiểu đệ cũng chỉ thử vận may.
Tần Bách Lý cười nói:
- Giờ Tần huynh và tiểu đệ mỗi người thắng ba ván, Kim Qua huynh còn muốn cược tiếp không?
Kim Qua cười nói:
- Đã tới đây rồi thì phải cược cho đã!
Tần Bách Lý cười lớn, hào khí nói:
- Tốt, nếu vậy thì tiểu đệ cũng liều mình bồi quân tử.
Trông thấy Tần Bách Lý cùng Kim Qua khen tài nhau, đám cường giả tu sĩ có mặt rất là hâm mộ. Hai người từng là kẻ thù, là đối thủ cực kỳ mạnh mẽ của nhau. Hôm nay ngồi đối diện nhau cá cược, bọn họ vẫn là kình địch, vẫn là kẻ địch của nhau.
Nhưng giữa bọn họ đối địch không có thù hận nghiến răng nghiến lợi, không có bực tức có thù phải trả. Hai người đối địch nhưng tích tài nhau, chỉ hận gặp nhau muộn. Đây là tranh phong đại đạo đơn thuần, không có ân oán cá nhân.
Đối với rất nhiều cường giả tu sĩ trong đời từng có quá nhiều kẻ thù, đối thủ nhưng hiếm khi gặp kẻ địch mạnh ngang bằng mình lại tích tài nhau, đã khó càng khó hơn.
Khi nhiều người xem Tần Bách Lý và Kim Qua cá cược chẳng biết ai đó liếc qua Sông Hằng rồi bỗng hét to:
- Độ thuyền!
- Ngươi bị hoa mắt rồi, còn chưa tới thời gian độ thuyền cập bờ.
Khi có người đột nhiên hét lên, phản ứng đầu tiên của đám người là không thể nào. Bởi vì trăm ngàn vạn năm nay độ thuyền không thay đổi thời gian, nó cực kỳ đúng giờ, chưa bao giờ chậm trễ, trăm ngàn vạn năm đều vậy.
- Thật sự là độ thuyền!
Khi nhiều người nhìn sang, trong Sông Hằng có con thuyền lướt tới khiến tất cả giật mình, kinh động mọi người.
Có người mắt sắc từ xa thấy có người ngồi, hét to:
- Trên thuyền có người!
Có cường giả bản năng không tin:
- Không thể nào! Chưa bao giờ có người sống quay về được!
Nhưng nhìn kỹ thì đúng là có hai người ngồi trên độ thuyền.
Khi độ thuyền chậm rãi đến gần, mọi người thấy rõ người ngồi trên độ thuyền, tất cả hút ngụm khí lạnh, mắt trợn to:
- Là đệ nhất hung nhân và Tề Lâm Đế Nữ!
- Cái . . . Này . . . Thì . . . Khó tin quá!
Mọi người bị kinh động, vì chuyện như vậy chưa bao giờ có.
Tần Bách Lý, Kim Qua ở trong Hoàng Kim Miếu ngạc nhiên, rất khó tin.
- Sao . . . Sao . . . Sao . . . Sao có thể như vậy?
Một cường giả cảnh giới Đạo Thiên thế hệ trước hoảng sợ nói:
- Từng có Tiên Vương cảm thán rằng không độ qua bỉ ngạn được, làm sao đệ nhất hung nhân sống trở về được? Cái . . . Này . . . Quá . . . Là tà môn!
Mọi người đều biết dù là Sông Hằng hay độ thuyền đều là có đi không về, từng có Thượng Thần bị lạc trong đó không bao giờ quay về. Thật ra trăm ngàn vạn năm qua bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm đi vào rồi không quay về nữa, bặt vô âm tín.
Khi Lý Thất Dạ cùng Tề Lâm Đế Nữ leo lên độ thuyền chẳng ai tin tưởng vào họ. Trong mắt đám người thì hai người tự sát, chuyện này không thể thành công. Trước kia từng có người mạnh hơn, ưu tú hơn Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ lên thuyền nhưng không sống sót trở về chứ nói gì hai vãn bối?
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ sống quay về, còn bình yên vô sự, quá là rung động hồn người. Trong phút chốc mọi người ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ bước xuống độ thuyền.
Có lão hoàng chủ kinh hoàng lẩm bẩm:
- Đây . . . Đây là kỳ tích, đệ nhất hung nhân quá tà môn, hắn đánh phá thường thức của mọi người, hắn sống trở lại từ bỉ ngạn. Hắn . . . Hắn . . . Hắn đâu chỉ là nghịch thiên, đây là nghịch vạn cổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.