Lão nhân nhìn thứ bên trong, ngạc nhiên ngước lên ngó Lý Thất Dạ:
- Thứ này mà ngươi cũng tìm ra được.
- Thiên hạ không có việc khó, chỉ sợ người có lòng.
Lý Thất Dạ cười khẽ nói:
- Đương nhiên, nó không cách nào khiến ngươi thật sự phục hồi nhưng nó sẽ cho ngươi tạm thời phục hồi trạng thái đỉnh cao trước kia, ta tin tưởng thời gian này đủ rồi.
Lão nhân gật đầu nói:
- Đến lúc đó mới biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy thì đã tới lúc chúng ta khai chiến, chém tên trùm, giải quyết tâm nguyện của ngươi.
Lý Thất Dạ và lão nhân bàn bạc thật lâu, bọn họ tính tỉ mỉ từng chi tiết, có thể nói không bỏ sót bất cứ khả năng nào. Dù sao hai người đối diện tồn tại siêu khủng bố, dù là Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh tiến đến chưa chắc an toàn rút lui.
Bàn xong hết chi tiết Lý Thất Dạ và lão nhân quyết định phương án, hết thảy đặt ra xong đã tới lúc hắn nên đi.
Khi Lý Thất Dạ sắp đi, lão nhân chậm rãi nói:
- Ngươi nên biết đây là tất thắng.
Lý Thất Dạ dừng bước, ngoái đầu nói:
- Nếu không thắng được trận chiến tranh này thì tương lai nói gì đến cuộc chiến cuối cùng? Đây chỉ là món nhắm khai vị cho cuộc chiến cuối cùng tương lai.
Lão nhân gật gù:
- Đúng vậy, chỉ là món khai vị!
Lý Thất Dạ lại cất bước nhưng chợt khựng lại, ngoái đầu chậm rãi nói:
- Lão già, ngươi nên biết ngươi sẽ chết.
- Ta biết, ngươi cũng biết.
Lão nhân không ngạc nhiên, rất là bình tĩnh nói:
- Ta không chết thì làm sao thắng trận chiến này?
Lý Thất Dạ bình tĩnh thốt lời vô tình:
- Trận chiến này không chỉ phải thắng mà ngươi cũng phải chết.
Lão nhân rất là bình tĩnh, bình tĩnh thuật lại chuyện này:
- Đúng rồi, trên đời cần có Thánh Nhân, dù là kđang trong hắc ám hay ánh sáng đều nên biết trên đời có Thánh Nhân.
- Đúng vậy, thế gian có Thánh Nhân.
Lý Thất Dạ lặng thinh một lúc:
- Khi nào đốt sáng Thánh Nhân thì mới chiếu sáng lòng người, dù là người tiến lên hay sa đọa. Ngươi như ngọn đèn chiếu sáng lòng người, chỉ dẫn người lòng có ánh sáng đi trong bóng tối, uy hiếp kẻ trong bóng tối, khiến bọn họ sợ hãi ánh sáng.
- Nên ngươi đến Viễn Hoang, không chỉ muốn kéo ra trùm, chém hắn, cướp đi tài bảo của hắn.
Lão nhân từ tốn nói:
- Ngươi còn muốn ta chết, muốn ta thắp sáng thế giới này.
- Đúng vậy, đây là mục đích thứ hai ta đến Viễn Hoang!
Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:
- Nói năng hùng hồn đến mấy cũng sáo rỗng, hứa hẹn đẹp cỡ nào chỉ là không tưởng. Ở trong bóng tối người lòng dao động hay lòng còn ôm ánh sáng đều cần có ngọn đèn sáng chỉ dẫn.
Lão nhân khẽ nói:.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
- Ngươi thắp sáng ta, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng trong tương lai của ngươi.
- Đúng rồi, vì cuộc chiến tương lai, ta cần rất nhiều.
Lý Thất Dạ nói:
- Từng kỷ nguyên qua đi, có người tin tưởng ánh sáng chiếu khắp sao? Tiên hiền lần lượt thất bại, bao nhiêu người tin tưởng con đường này có cuối. Dày vò trong năm tháng dài dặc, không ai dám bảo mình chưa từng dao động.
Lý Thất Dạ nhẹ giọng thì thầm:
- Vì vậy lúc này cần để người tiến lên biết trên dời có Thánh Nhân, bỏ ra hơn phân nửa kỷ nguyên, dù kỷ nguyên của mình hủy diệt thì vẫn không từ bỏ, vẫn kiên trì chiến tranh đến cùng, hắc ám không chết thì Thánh Nhân bất diệt! Ánh sáng truyền thừa đời đời, nên ta muốn thắp sáng ngươi!
Lão nhân cực kỳ bình tĩnh, cười hiền hòa:
- Chuyện này nên có người làm, không là ngươi sẽ là ta.
- Ta chỉ là đao phủ, là một tên đồ tổ, vậy hãy để đồ tể này thắp sáng ngươi đi.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Nếu tương lai có luân hồi, có lẽ ta suốt kiếp không luân hồi được.
Lão nhân cười nói:
- Ai lại đi khát vọng luân hồi, không phải ta, cũng không phải ngươi.
Lý Thất Dạ gật đầu, xoay người rời khỏi.
Khi Lý Thất Dạ đi, lão nhân gọi lại hắn:
- Âm Nha!
Lý Thất Dạ ngoái đầu nhìn lão nhân.
Lão nhân trịnh trọng nói, biểu tình trang nghiêm:
- Ngươi nhất định có thể thành công, ngươi tất thắng, hãy nói với mình như vậy!
Lý Thất Dạ hít sâu chỉ vào trái tim, nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ thay đổi vòm trời này, trên đời không có gì là ta không chiến thắng được!
Lão nhân nở nụ cười:
- Hẹn gặp lại Âm Nha, e rằng về sau ta không có cơ hội nói câu đó.
Lý Thất Dạ hít sâu, nói:
- Tạm biệt, Thánh Nhân.
Lý Thất Dạ xoay người đi, hắn không muốn quay đầu.
Lý Thất Dạ không muốn để người thấy khóe mắt ẩm ướt, bởi vì thắp sáng Thánh Nhân cũng là thắp sáng hắn, hai người là đồng thoại, đạo tâm như nhau chẳng qua khác kỷ nguyên.
Thánh Nhân, cứu chuộc thế giới của mình, Lý Thất Dạ, đồ sạch mị si võng lượng của thế giới mình. Một là chúa cứu thế, một là đồ tể, thật ra điều bọn họ làm là như nhau.
Cuồng Thiểu Thiên Đế tiến vào một nơi hẻo lánh trong Viễn Hoang, dãy núi cao vút, mỗi ngọn thần phong như nanh sói đâm vào vũ trụ. Các ngọn thần phong là răng cưa, toàn bộ thiên địa thật âm trầm. Đặc biệt vực sâu không thấy đáy như có thể thẳng đến địa ngục.
Khi bước vào mảnh thiên địa này, gió tà âm u làm người ta rợn tóc gáy giống như đi tới địa phủ.
Dù rất nhiều người đều biết nơi này nhất định là đất đại hung nhưng thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế bước chân vào, nhiều cường giả tu sĩ theo sau cũng không kiềm được đi theo. Bọn họ bám đuôi Cuồng Thiểu Thiên Đế từ xa.
Mọi người đều biết Cuồng Thiểu Thiên Đế đến nơi này chắc chắn là đào kho báu gì, nên họ mạo hiểm đi theo, không chừng sau khi Cuồng Thiểu Thiên Đế đào kho báu bỏ sót gì đó để họ anhựt đồng nát.
Nhiều người đi theo không chỉ vì muốn húp chút cháo, cũng muốn xem uy lực khi Đại Đế Tiên Vương ra tay. Mọi người đều muốn tận mắt thấy uy lực Thiên Mệnh.
Dù sao không phải ai cũng có tư cách trông thấy Đại Đế Tiên Vương dốc sức chiến, nếu được tận mắt xem uy lực Thiên Mệnh thì không uổng đời này.
Nhóm Tề Lâm Đế Nữ theo Thích Hồn Lâm dẫn đường cũng đi vào dãy núi.
Cuồng Thiểu Thiên Đế ngừng lại trên một ngọn núi, gã nhìn quanh:
- Là nơi này, giống y trong ghi chép.
Cuồng Thiểu Thiên Đế dứt lời giơ tay chém xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đất đai lung lay.
Cuồng Thiểu Thiên Đế ném ra các cờ đế, cột cờ đâm xuyên các ngọn núi, mỗi ngọn núi cắm một lá cờ đế.
Khi cắm hết cờ đế rồi thì trong khoảnh khắc đó đế uy tràn ngập thiên địa, không chỗ không ở, từng tia từng lũ lan tràn. Uy Đại Đế chui vào mỗi tấc đất chạy thẳng sâu trong lòng đất.
Khi các cờ đế đâm vào ngọn núi, Cuồng Thiểu Thiên Đế trầm giọng quát:
- Lên!
Tay Cuồng Thiểu Thiên Đế kết pháp ấn, uy Đại Đế tràn ngập, pháp tắc Đại Đế kêu vù vù.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng động inh ỏi không dứt bên tai. Cờ đế rũ xuống hơi thở hỗn độn, trong khoảnh khắc đó Hỗn Độn chi khí tràn ngập thiên địa, không gian.
Một chuỗi tiếng kim loại vang lên đinh đang, các đại đạo thời đại giao thác trong thời gian ngắn hình thành trận Đại Đế.
Ong ong ong ong ong!
Các cờ đế cắm trên ngọn núi tuôn ra ánh sáng Đại Đế như thác nước đổ xuống, ánh sáng Đại Đế không phải chảy nhanh không mục đích, chớp mắt tất cả ánh sáng Đại Đế lao nhanh hợp thành kết giới, như cái bát to trong suốt úp ngược trong thần phong trập trùng, bao phủ mản lớn ngọn núi.