Đế Bá

Chương 300: Tế tổ (1)




Cuối cùng, dược trấp trong nồi sắt rốt cục chậm rãi ngưng kết xuống, chậm rãi hóa thành thuốc bánh, lúc này, thuốc bánh như son như bơ, tản ra từng mùi thơm ngát, mùi thơm ngát này bay vào trong mũi, lập tức để cho người ta toàn thân thư thái, phiêu phiêu dục tiên, lúc này, để cho người ta cảm giác mình tựa như là mọc cánh muốn bay lên trời.
- Cuối cùng thành công! Chính là phối trộn như vậy!
Cuối cùng, lão quỷ cũng không khỏi kích động, quát to một tiếng!
- Móa nó, cuối cùng cũng xong!
Lý Thất Dạ cũng quát to một tiếng, thời điểm kích động, thoáng cái nhảy dựng lên, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, toàn thân như nhũn ra, đối với hắn mà nói, đây quả thực là kỳ tích, coi như là Dược Thần trùng sinh, cũng không dám tin tưởng.
Nếu như thế gian ai biết đan phương này, biết được phối trộn thành công, nhất định sẽ bị dọa đến linh hồn xuất khiếu, bên trong Cửu Giới, nếu có người biết đan phương này, nhất định sẽ hét rầm lên.
Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không khỏi thở dài một hơi, mặc dù các nàng không biết đây là đan phương gì, không biết là thứ gì, nhưng mà, các nàng biết đồ vật trong nồi sắt tuyệt đối là tuyệt thế vô song!
Lúc này, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều đều yên lặng vì công tử lau mồ hôi, chia sẻ lấy vui sướng của hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn lấy thuốc bánh trong nồi sắt, khoan thai nói ra:
- Hiện tại phối trộn thành công, còn tương lai thành đan, phải xem ngươi rồi, cái này còn có con đường rất dài phải đi!
Lão quỷ không nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào thuốc bánh trong nồi sắt, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Cuối cùng, lão quỷ cho Lý Thất Dạ con Thiên Tế Trư, trước khi đi, lão quỷ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, y nguyên chậm rãi nói ra:
- Lưu lại như thế nào? Bái ta làm thầy, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, đời này, Tiên Đế vị thuộc về ngươi!
Lời này vừa ra, ngay cả Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không khỏi trở nên động dung, thành tựu Tiên Đế. Đây là nói dễ vậy sao, nhưng mà, lão quỷ lại dễ dàng nói ra, đối với bất luận một tu sĩ nào mà nói. Có thể nuôi dưỡng được một Tiên Đế, đây tuyệt đối là vinh quang lớn nhất cả đời, coi như là thế hệ tuyệt thế vô song, cũng không dám nói mình có thể nuôi dưỡng được một Tiên Đế, nhưng mà, lão quỷ trước mắt lại lòng tin mười phần!
- Không, lời này ngươi nói sai rồi, đời này, có ta ở đây, ta hẳn là Tiên Đế! Bất luận người nào cùng ta tranh giành Thiên mệnh, đều chỉ bất quá là một đống xương khô trên con đường đại đạo của ta, coi như ngươi bồi dưỡng ra đồ đệ, cũng là như thế!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói ra.
Ngữ khí bình thản, lại nói ra lời nói hùng hồn nhất thế gian, đây là câu nói bá đạo nhất mà Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều nghe qua! Dưới mắt không còn ai, duy ta vô địch!
Lão quỷ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, không nói gì, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không khỏi vì công tử nhà mình đổ mồ hôi, thật đúng là sợ lão quỷ bão nổi, lão quỷ trước mắt tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ y nguyên bình tĩnh, y nguyên phong khinh vân đạm. Tựa như là sự tình gì cũng không phát sinh, cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới nhàn nhã nói ra:
- Ngày luyện đan, ta có thể tới, đến lúc đó, nếu như ngươi muốn mời ta ra tay. Đây không phải là không thể, có điều, loại chuyện này, đồ vật có thể đánh động ta cũng không nhiều!
Cuối cùng, lão quỷ cái gì cũng không nói, yên lặng ngồi ở phía sau quầy, nhắm mắt lại, tựa như là ngủ thiếp đi, xem ra giống như là một bộ tử thi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, mang theo Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều rời đi.
Rời đi Lão Quỷ tiểu điếm, Lý Sương Nhan không khỏi nhìn Lý Thất Dạ một cái, nhịn không được nói ra:
- Một cái nhân tình?
- Một cái nhân tình rất đáng giá.
Lý Thất Dạ nhìn nhìn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc xanh nhu thuận của nàng, nhàn định cười nói:
- Tiểu nha đầu, chớ xem thường hắn, hắn là một trong những người khó dây vào nhất thế gian, thậm chí có thể nói là vạn cổ đến nay khó dây vào nhất, một món nợ nhân tình của hắn, chính là vô giá. Coi như Tiên Đế, hắn cũng sẽ không bán mặt mũi!
Khẽ vuốt tóc xanh, động tác thân mật như vậy, cũng chỉ có Lý Thất Dạ có thể làm ra đến.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều cũng không khỏi vì đó tâm hồn thiếu nữ chấn động, Lý Sương Nhan không khỏi hít một hơi lãnh khí, Tiên Đế là nhân vật thế nào? Gánh chịu thiên mệnh, vô địch Cửu Giới, duy ngã độc tôn! Ngay cả Tiên Đế cũng không bán mặt mũi, đây là người như thế nào? Nhưng mà, nhân vật như vậy lại chưa từng nghe đến!
Thời điểm thất thần, Lý Sương Nhan cũng quên Lý Thất Dạ khẽ vuốt mái tóc nàng, khi nàng lấy lại tinh thần, không khỏi hung hăng liếc Lý Thất Dạ một cái, tức giận nói ra:
- Ta lớn hơn ngươi được không! Kêu ta tiểu nha đầu nữa, ta liền không khách khí!
Nói đến đây nàng cũng không khỏi bị tức đến nghiến răng .
Mà Lý Thất Dạ không có đem nàng kháng nghị để ở trong lòng, từ từ cười một tiếng, cái này khiến Lý Sương Nhan tức giận đến muốn đạp hắn, mà Trần Bảo Kiều không khỏi hé miệng cười khẽ.
Hai mỹ nữ tuyệt thế vô song, một cái là phát giận não khí, một cái là hé miệng cười khẽ, hai loại mỹ lệ hoàn toàn khác biệt, tựa như là phong cảnh xinh đẹp nhất thế gian, để cho người ta trăm xem không chán.
Một hồi lâu về sau, Trần Bảo Kiều nhịn không được thấp giọng hỏi:
- Đó là muốn luyện đan dược gì?
Đối với câu hỏi này, Lý Thất Dạ ngắm nhìn phía chân trời, trầm mặc, chẳng hề nói một câu, tựa hồ là bị kéo trở về hồi ức trước kia.
Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không lên tiếng, lẳng lặng đợi hắn đáp lại.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Lý Thất Dạ mới chậm rãi nói:
- Đó là một loại cổ đan không tồn tại, một mực tồn tại ở trong truyền thuyết! Thời điểm rất cổ xưa rất cổ xưa, vẫn lưu truyền xuống truyền thuyết này, không có ai biết truyền thuyết này bắt nguồn từ thời đại nào, có lẽ là thời đại Thần Thoại, lại có lẽ là thời đại càng cổ xưa hơn, như Hỗn Độn Sơ Khai chẳng hạn, tóm lại, nếu như loại đan dược này thật luyện thành, vô thượng cự đầu chỉ sợ cũng ngồi không yên, cho dù có Tiên Đế trên đời, cũng như nhau ngồi không yên!
Mặc dù Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều có tâm lý chuẩn bị, nhưng mà, nghe được như vậy, y nguyên âm thầm hít một hơi lãnh khí, cuối cùng là đồ vật như thế nào, hoặc là nói, cuối cùng là thần đan như thế nào đây?
Về tới trong tiểu viện, Lý Thất Dạ liền bắt đầu công việc lu bù lên, hắn để Lý Sương Nhan chuẩn bị rất nhiều nồi, bồn bầu, bát,… nhìn bộ dáng của hắn, tựa như là đang đại triển trù nghệ.
Sau khi hết thảy đều chuẩn bị xong, Lý Thất Dạ tự giam mình ở trong phòng, đón lấy, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều nghe được bên trong truyền đến từng đợt thanh âm phanh phanh keng keng, tựa như là đang thái thịt, lại như là đang chặt xương, sau đó, lại như là xào, chưng, nấu... từng đợt thanh âm truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.