Đế Bá

Chương 3023: Đào Đình




Một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Đế giả, trên đầu ba thước thần không động. Tâm không tức...
Một nữ nhân ngồi trong sân, đọc từng chữ truyền dạy đạo pháp cho con nít.
Đám nhóc ngồi xếp bằng trong sân lặp lại lời của nữ nhân:
- Đế giả, trên đầu ba thước thần không động. Tâm không tức...
Nữ nhân truyền dạy đạo pháp khá trẻ tuổi, khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt không đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng xem mát mắt. Mặt trái xoan trắng mềm búng ra sữa, mắt đưa làn thu ba, khiến người nhìn sáng mắt.
Nữ nhân không tô son trát phấn, mặt mộc, nàng mặc áo vải rất đơn giản nhưng không ảnh hưởng sắc đẹp của nàng. Đặc biệt nữ nhân cột hờ tóc đối với, tự nhiên mà phóng khoáng, ba phần hoạt bát.
Nữ nhân từng chữ dạy đạo pháp, mấy chục đứa nhỏ ngồi xếp bằng cực kỳ nghiêm túc chăm chỉ đọc pháp quyết.
Khi tiếng con nít quanh quẩn trong thôn trang nhỏ tăng thêm phần không khí, nghe rất có sức sống, êm tai.
Lý Thất Dạ đứng bên dòng suối, tựa vào gốc cây to xem cảnh tượng, nghe tiếng đọc sách. Lý Thất Dạ nhoẻn miệng cười, mơ hồ cảnh tượng quá khứ hiển hiện trước mắt.
Trong năm tháng xa xôi từng có người dạy học trong thôn trang như vậy, các tiếng trẻ thơ quanh quẩn trên bầu trời.
Khi mặt trời treo cao, nữ nhân dạy một thiên đạo pháp xong.
Nữ nhân đứng dậy nói:
- Hôm nay dừng ở đây, về hết đi.
Nghe thế nhiều đứa bé hưng phấn nhảy cẫng lên:
- Hoan hô, về nhà ăn cơm!
Chúng như cơn gió chạy về nhà.
Có đứa bé chớp đôi mắt to khao khát nhìn nữ nhân, hỏi:
- Đình tỷ tỷ khi nào sẽ dạy bản lĩnh cho chúng ta? Có thể bay lên trời giống tỷ tỷ.
Nhìn đôi mắt khát vọng của đứa bé, nữ nhân khom người mỉm cười nói:
- Chờ các ngươi học giỏi pháp quyết này mới luyện được bản lĩnh bay lên trời. Như học đi đường, trước học đi mới học chạy.
Đứa bé cái hiểu cái không gật đầu:
- A, ra là vậy.
Đứa bé reo lên chạy nhanh về nhà.
Sau khi bọn nhỏ chạy về nhà mình, nữ nhân đứng lên nhìn Lý Thất Dạ ở cửa thôn. Nữ nhân nhìn Lý Thất Dạ chăm chú, vẻ mặt thận trọng chậm rãi đến gần hắn.
Thật ra lúc Lý Thất Dạ mới đến cửa thôn là nữ nhân đã chú ý tới người lạ này.
Lý Thất Dạ cười cười, đứng thẳng người, bước ra suối nhỏ đến gần nữ nhân, ung dung thản nhiên.
Tới gần, nữ nhân chắp tay cúi đầu hướng Lý Thất Dạ:
- Không biết đạo huynh từ chỗ nào đến? Đi nơi đâu?
Nữ nhân hành động phóng khoáng, vừa khách sáo vừa không mất lễ độ.
Nữ nhân xuất thân từ Đào thôn, trong trăm dặm không có thôn xóm khác. Đào thôn bọn họ ở trong núi non cây cối rậm rạp, ít có người ngoài đến.
Nữ nhân cũng có kiến thức, vừa gặp Lý Thất Dạ liền biết hắn là tu sĩ nên mới hỏi câu đó.
Nữ nhân thầm cảnh giác, Đào thôn chỉ là thôn trang nhỏ, bé nhỏ trong chốn trần thế. Tu sĩ như Lý Thất Dạ đến nơi đây khiến nữ nhân thận trọng cảnh giác.
Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
- Chỉ là khách qua đường, đi ngang qua đây.
Nữ nhân không thả lỏng, cẩn thận hỏi:
- Tiểu muội tên Đào Đình, không biết tôn xưng đạo huynh như thế nào?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chậm rãi đi vào thôn trang, nữ nhân vội chạy theo làm bạn bên hắn.
Nói là đi cùng nhưng phải bỏa là giảm sát mới đúng, vì Lý Thất Dạ đột nhiên đến, còn đi vào thôn trang của bọn họ làm nữ nhân cảnh giác. Nếu Lý Thất Dạ chỉ là một phàm nhân thì còn dễ nói, cố tình hắn là tu sĩ.
Nhưng Đào Đình hơi yên tâm là Đào thôn bọn họ chỉ là thôn trang nho nhỏ, không có thứ gì đáng để người ngoài dòm ngó.
Lý Thất Dạ đi trên đường nhỏ thôn trang, thuận miệng hỏi Đào Đình bên cạnh mình:
- Ai dạy Chúng Đế quyết cho nàng?
Đào Đình trả lời:
- Lão sư ở Thiên Thần thư viện dạy.
Đào Đình trả lời cẩn trọng, giữ gìn. Đào Đình không ngạc nhiên khi Lý Thất Dạ biết Chúng Đế quyết, vì trên đời có nhiều tu sĩ biết đến Chúng Đế quyết.
Chúng Đế quyết là một trong ba đại quyết, một trong tâm pháp lưu truyền rộng rãi nhất thế gian, thậm chí nhiều phàm nhân cũng biết.
Nhưng tu sĩ nào trong Kiêu Hoành Châu nghe tới Thiên Thần thư viện sẽ giật mình, nghiêm nghị hơn. Vì Thiên Thần thư viện nổi tiếng như cồn trong Kiêu Hoành Châu, thậm chí nổi tiếng trong Thập Tam Châu.
Đào Đình chú ý kỹ vẻ mặt của Lý Thất Dạ, hắn nghe Thiên Thần thư viện nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh làm tim nàng đập nhanh. Vì ỏ Kiêu Hoành Châu miễn là tu sĩ, dù là nhà quê đều nghe tới Thiên Thần thư viện, nhưng phản ứng của Lý Thất Dạ rất thản nhiên, trong đó có nhiều thứ khiến người suy tư.
Lý Thất Dạ thuận miệng bình luận:
- Dạy rất bình thường, không có tinh túy của Chúng Đế quyết.
Lý Thất Dạ thốt lời làm Đào Đình nín thở, lòng chùng xuống. Nếu có người ngoài ở đây nghe lời Lý Thất Dạ nói sẽ cho rằng hắn không biết trời cao đất rộng.
Thiên Thần thư viện là tồn tại như thế nào? Nó là thư viện mạnh nhất đời, trên thế gian hiếm khi tìm được tồn tại giống Thiên Thần thư viện.
Khi Phi Tiên Đế sáng lập Thiên Thần thư viện, đặt cơ sở cho nó đã định trước nó bất phàm. Phi Tiên Đế sáng tạo Thiên Thần thư viện thì Chung Nam Thần Đế có mười hai Thiên Mệnh đều tự mình đến chúc mừng.
Lúc trước Phi Tiên Đế sáng lập Thiên Thần thư viện không ai dám tới đá quán, khiến Thiên Thần thư viện có địa vị không thể lay động. Đời sau các vị Cửu Giới Tiên Đế đến Thiên Thần thư viện làm khách, Thiên Thần thư viện từng ra vô số Thượng Thần, các Tiên Vương.
Với tu sĩ Kiêu Hoành Châu, đặc biệt tu sĩ xuất thân bình dân thì bái vào Thiên Thần thư viện là vinh diệu vô thượng. Lão sư của Thiên Thần thư viện thì càng khỏi phải nói, không ai yếu, đều là tồn tại uy nhiếp một phương.
Hiện tại Lý Thất Dạ dám bình phẩm lão sư của Thiên Thần thư viện, nếu người ngoài nghe được sẽ cho rằng hắn điên rồi, rất hỗn láo với Thiên Thần thư viện. Ở trong Kiêu Hoành Châu dám không tôn trọng Thiên Thần thư viện đến nhường này thì cực kỳ cuồng vọng.
Đào Đình nghe Lý Thất Dạ nói câu đó nhưng không tức giận, nàng im lặng một lúc, muôn vàn ý nghĩ vụt qua đầu nàng.
Lý Thất Dạ và Đào Đình đi trên đường mòn thôn trang, các thôn dân liếc nhìn, vì ít có người ngoài vào thôn nhỏ. Người lạ Lý Thất Dạ đột nhiên vào, sao không khiến thôn dân chú ý được? Nhưng thấy Lý Thất Dạ và Đào Đình đi chung thì các thôn dân yên tâm.
Với các thôn dân Đào thôn thì Đào Đình là niềm kiêu hãnh của Đào thôn. Bọn họ không biết Thiên Thần thư viện cao khó với tới cỡ nào, nhưng họ biết vào được Thiên Thần thư viện là chuyện rất đáng tự hào. Đào Đình bái vào Thiên Thần thư viện nên hoàng chủ cương quốc này ban mãnh đất này cho Đào thôn, để bọn họ an cư lạc nghiệp.
Đi tới đầu thôn, chỗ đó có một tòa miếu nhỏ. Ngôi miếu cũ nát, bốn phía đầy cỏ dại, miếu nhỏ khóa kín, cửa gỗ trông mục kêu kẽo kẹt trong gió nhưng nó đóng kín mít, như chưa từng mở ra.
Lý Thất Dạ đứng trước miếu hỏ, chỉ nhìn không nói.
Lý Thất Dạ đến Đào thôn, ngây người trước ngôi miếu nhỏ khiến Đào Đình rất bất ngờ. Từ nhỏ khi Đào Đình có ký ức thì ngôi miếu nhỏ đã tồn tại, luôn như vậy, không có điểm gì đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.