Đế Bá

Chương 3051: Chữ trong sách có căn nhà vàng




- Tứ Thủy ba dời.
Dạ Hân Tuyết nhớ đến ngụ ý của thần thoại, lẩm bẩm:
- Một bước ba tấc, ba bước một dời, đây là đường đi của Minh Lộc.
Nghĩ tới đây Dạ Hân Tuyết bước ra bước chân theo ngụ ý trong thần thoại, một bước ba tấc, ba bước một dời. Đúng như Dạ Hân Tuyết đoán, khi nàng một bước ba tấc, ba bước một dời thật sự có thể chạy theo hướng Minh Lộc biến mất.
Dạ Hân Tuyết vượt qua các thần thoại, từ Minh Lộc Đạo Tứ Thủy đến Thái Nghi Phục Dạ Phượng. Các thần thoại như khiến Dạ Hân Tuyết đi qua các thế giới.
Khi bước qua các thần thoại, Dạ Hân Tuyết như đặt mình trong chỗ đó, tự cảm nhận thần thoại. Nếu ngươi không hiểu ngụ ý của các thần thoại thì không thể đi sâu vào thần thoại, không thể thấy áo nghĩa cuối cùng của nó.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Từng tiếng ngân trong trẻo vang lên. Dạ Hân Tuyết đi qua tất cả thần thoại, thế giới trước mắt nàng biến mất, nàng vẫn đang ngồi xếp bằng trong nhà đá.
Nhưng hiện tại đã thay đổi, nhà đá tỏa ánh sáng đại đạo, một chuỗi tiếng đinh đang vang lên. Một pháp tắc đại đạo hiển hiện, pháp tắc đại đạo giao thác đan vào thành căn nhà cổ, bên trên có thần thú hung cầm như Minh:Lộc, Dạ Phượng.
Vù vù vù vù vù!
Nguyên căn nhà đá như một qyuển sách sử dày, tiếng lật sách rào rào vang lên như tiếng từng trang sách bị lật, các thần thoại được lật xem.
Bùm!
Nhà dá khắc vào giữa trán Dạ Hân Tuyết, khiến cả người nàng run rẩy. Trong khoảnh khắc Dạ Hân Tuyết cảm giác như có đại đạo khắc vào giữa trán mình, hơi thở đại đạo lao nhanh khắp người nàng, khiến nàng cảm giác rất thân thiết. Như thể Dạ Hân Tuyết được bao bọc trong đại đạo, như là đại đạo đó thành một phần thân thể của nàng.
Cảm giác cực kỳ gần gũi đại đạo làm Dạ Hân Tuyết khóc vì cảm động. Từ nhỏ thiên phú của Dạ Hân Tuyết ém, không gần gũi đại đạo, người ta một, hai ngày có thể tu luyện công pháp còn nàng mất ít nhất bốn, năm ngày hoặc lâu hơn.
Dạ Hân Tuyết có nghe đường huynh muội cùng thế hệ nói về cảm nhận gần gũi đại đạo nhưng nàng trước giờ chưa từng có cảm giác này. Như thể Dạ Hân Tuyết bẩm sinh đã xa cách với đại đạo, đại đạo cách nàng xa thật xa, khiến nàng không thể với tới.
Khoảnh khắc này, khi Dạ Hân Tuyết cảm nhận đại đạo ôm lấy mình, đại đạo như dung nhập vào cơ thể, trở thành một phần cơ thể của nàng thì khóe mắt nàng ướt lệ, nàng muốn khóc. Khoảnh khắc này Dạ Hân Tuyết mới biết cái gì gọi là gần gũi đại đạo, nàng chờ ngày này đã hai mươi năm.
Dạ Hân Tuyết tỉnh táo lại, nàng quỳ lạy trước mặt Lý Thất Dạ, nghẹn ngào thật lâu không nói nên lời:
- Lão sư... Ta... Ta... Ta...
Dạ Hân Tuyết cảm động không biết nói gì hơn, trong cuộc đời lần đầu tiên nàng cảm nhận loại cảm giác được ôm này. Thật dịu dàng, ấm áp, như mở cửa trái tim nàng.
Dạ Hân Tuyết cảm động không nói nổi thành tiếng, nàng nghẹn ngào hết nửa ngày rốt cuộc nói ra một câu:
- Lần đầu tiên... Ta... Ta... Ta gần gũi đại đạo...
Nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
Cảm giác này quá hiếm hoi với Dạ Hân Tuyết, trưởng bối trong gia tộc đã từ bỏ nàng, phụ mẫu đều cảm thấy nàng không đáng được bồi dưỡng. Hôm nay Dạ Hân Tuyết có thể ôm đại đạo, cảm nhận này nàng khắc ghi suốt đời. Đây là cơ hội dục hỏa trọng sinh mà Lý Thất Dạ mang cho nàng, tất cả nhờ có hắn ban cho.
- Đứng lên đi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nhìn Dạ Hân Tuyết:
- Muôn vàn đại đạo, thiên phú không phải tiêu chuẩn duy nhất. Chẳng qua là thiên hạ có nhiều phàm phu tục tử dùng tiêu chuẩn duy nhất đo lường chúng sinh. Bất cứ ai trên đời đều có thiên phú, không ai là phế vật không chút thiên phú. Có người giỏi về thời gian, có người am hiểu lực lượng, có người am hiểu cảm ngộ. Bị bậc trưởng bối xem là phế vật chỉ vì không tìm ra con đường thích hợp cho hậu bối.
Dạ Hân Tuyết nghe cực kỳ cảm động nghe Lý Thất Dạ nói, nàng khắc ghi thật sâu trong lòng. Trưởng bối trong nhà toàn xem nàng là phế vật, chỉ có Lý Thất Dạ là không.
Dạ Hân Tuyết vô cùng kích động thật lâu không lấy lại tinh thần, nàng kích động choáng váng.
- Trở lại từ từ lĩnh ngộ đi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Đại đạo là phải chăm chỉ, không ngừng kiên trì, không thì chỉ là trôi qua thời gian.
Lý Thất Dạ nói xong xoay người đi.
Dạ Hân Tuyết khó khăn lấy lại tinh thần, Lý Thất Dạ đã di xa. Dạ Hân Tuyết nhìn bóng lưng xa khuất, cúi gập người, biểu tình vô cùng cung kính.
Khi Lý Thất Dạ quay về chỗ ở thì Kim Hoàn Thiết Tí đã chờ sẵn, có đợi đã lâu. Trông thấy Lý Thất Dạ về, Kim Hoàn Thiết Tí vô cùng hưng phấn quỳ xuống đất, cực kỳ kích động.
Kim Hoàn Thiết Tí quỳ lạy thật lâu không đứng dậy:
- Lão sư là ân nhân tái sinh của Vương gia chúng ta, lão sư mang đến hy vọng cho Vương gia ta lại vực dậy. Vương gia chúng ta sẽ lập bài trường sinh cho lão sư, tử tôn đời đời tôn thờ lão nhân gia người.
Kim Hoàn Thiết Tí được Lý Thất Dạ chỉ điểm thật sự tìm thấy công pháp của lão tổ tông Vương gia khắc trong rừng đá, rốt cuộc lĩnh ngộ công pháp đã thất truyền. Kim Hoàn Thiết Tí không phụ kỳ vọng cao của gia tộc tìm về công pháp thất truyền, xem như có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông.
- Không cần bài trường sinh.
Lý Thất Dạ nhìn Kim Hoàn Thiết Tí quỳ rạp dưới đất:
- Cố gắn tu luyện đi, đừng phụ cái tên Vương Ngao, đừng làm nhục anh minh cả đời hắn. Ngày xưa Vương Ngao dựa vào chiêu Kim Hoàn Sáo Nguyệt công không biết đã đánh bại bao nhiêu Thượng Thần ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Kim Hoàn Thiết Tí cung kính dập đầu, từng câu từng chữ thốt ra từ tận đáy lòng:
- Học sinh xin khắc ghi lời của lão sư trong lòng, tuyệt đối không dám làm nhục anh danh của tổ tiên.
lão sư ghi nhớ kỹ lời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ gật đầu, đi về phòng.
Lý Thất Dạ vào phòng rồi Kim Hoàn Thiết Tí mới đứng dậy. Cửa phòng đã khép nhưng Kim Hoàn Thiết Tí vẫn hết sức cung kính vái căn phòng nhiều lần để bày tỏ kính ý.
Những ngày tiếp theo Lý Thất Dạ không truyền dạy gì cho Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí. Với Lý Thất Dạ thì lão sư chỉ dẫn bọn họ nhập môn, tu hành cần dựa vào bản thân.
Mấy ngày nay Lý Thất Dạ trừ tự mình tu hành ra phần lớn thời gian nghiên cứu tấm da người của Luân Hồi Hoang Tổ. Lý Thất Dạ cẩn thận nghiền ngẫm da người, đối chiếu ngọn đồi kia.
Tác dụng của tấm da người rất đơn giản, dùng để phòng ngự, nó có thể chặn lại công phạt mạnh nhất trần đời, nhưng đây không phải điều Lý Thất Dạ muốn.
Lý Thất Dạ không mong mỏi da người có công hiệu gì, có lẽ nó có thể phát huy uy lực động trời nào đó. Lý Thất Dạ muốn tấm da người và ngọn đồi liên kết lại, hắn cần tìm ra manh mối giữa hai thứ này, dựa vào nó mở ra cánh cửa. Lý Thất Dạ cần nó mở ra một thế giới, thế giới không tồn tại.
Đó là thế giới mà đỉnh Đại Đế cũng không thể chạm vào, một thế giới không tồn tại. Lý Thất Dạ cần đi thăm dò, vì trong thế giới đó có thứ hắn cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.