Đế Bá

Chương 3064: Vừa gặp đã thương




Các học sinh nam thiên tài có mặt tại đây đều mến môn Mai Tố Dao, bọn họ cực kỳ ưu tú, chỉ kém hơn Tư Tông Thần Tử một chút.
Có học sinh nam thiên tài hớn hở xúi:
- Hay là Mai Tiên Tử giảng một đoạn Chiến quyết đi, đây là đoạn tâm pháp kinh điển nhất của Thiên Thần học viện chúng ta, mỗi người thuyết minh nó khác nhau. Nghe nói mỗi vị lão sư đều có giảng về Chiến quyết, mỗi cách nói khác nhau, rất diệu.
Nhiều nam nữ học sinh lên tiếng:
- Đúng rồi, giảng một đoạn Chiến quyết đi!
Mai Tố Dao nhìn các học sinh, nàng mỉm cười lắc đầu nói:
- Tố Dao tài học nông cạn, không dám so sánh với người xe.
Lúc ở Cửu Giới thì Mai Tố Dao rất thích giảng đạo truyền dạy, nhưng về sau tâm tính thay đổi, nàng quen Lý Thất Dạ rồi mới biết trời cao bao nhiêu, đất rộng cỡ nào. Xưa kia Mai Tố Dao giữa trán có một khối tiên cốt, tự phụ có thể giải ảo diệu tại hạ.
Quen Lý Thất Dạ, ở chung với hắn khiến Mai Tố Dao hiểu so với học thức mênh mông vô tận của hắn thì nàng lĩnh ngộ ảo diệu đại đạo như muối bỏ biển, chẳng đáng.
Nên sau này Mai Tố Dao ít khi giảng đạo dạy dỗ, trong lòng nàng cho rằng mình giảng đạo là bêu xấu, không thể so sánh với Lý Thất Dạ.
Tư Tông Thần Tử cười vuốt đuôi:
- Mai Tiên Tử quá khiêm khiến, giảng một đoạn có sao đâu? Lúc trước Khải Hàng lão sư từng giảng một đoạn Chiến quyết, mọi người nghe say mê. Với thiên phú của Mai Tiên Tử không thua gì Khải Hàng lão sư, có lẽ cách giảng của Mai Tiên Tử càng xuất sắc.
Học sinh khác hùa theo:
- Đúng đúng, giảng một đoạn đi, nếu Mai Tiên Tử vượt qua Khải Hàng lão sư thì chúng ta cũng được hưởng lây.
Các học sinh nói Khải Hàng lão sư tức Cổ Khải Hàng, được người gọi là Thiếu Niên Vương, một thiên kiêu tuyệt thế, hiện nay chấp giáo trong Thiên Thần học viện. Thiên tài như Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cũng phục Khải Hàng lão sư sát đất.
Đang lúc Mai Tố Dao do dự thì các nam nữ học sinh phụ họa, xúi nàng giảng một đoạn:
- Mai Tiên Tử giảng đi, xem như đặt dấu chấm hoàn mỹ cho lần này luận đạo luận bàn lần này của chúng ta.
Thấy các nam nữ học sinh nhiệt tình, Mai Tố Dao cười khổ đành nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì Tố Dao đành bêu xấu.
- Chiến đến từ tâm, đạo diễn từ pháp, lấy chiến làm đạo, lập vạn pháp...
Mai Tố Dao từ từ giảng đạo, thanh như luân âm. Khi miệng Mai Tố Dao phun ra chân ngôn thì vạn pháp diệu sinh, tiên tung đung đưa, tiên khí tràn ngập. Tiên khí màu tím càng đậm thêm như hóa thành tinh linh vờn quanh Mai Tố Dao.
Mai Tố Dao chậm rãi giảng, lưu loát, nói đến diệu dụng như suối vàng tuôn ra từ mặt đất, diệu không thể tả.
Trong phút chốc các nam nữ học sinh nghe mê mẩn, nhiều người nghe diệu dụng thì vỗ tay khen hay, đẩy không khí trên ngọn núi lên cao trào.
Mai Tố Dao miệng phun hoa sen, khiến người say mê:
- Chiến đạo tạng tâm, trên là phạt, không phạt là uy vì người, đây là thiện pháp, cũng là thượng đạo...
- Sai!
Mai Tố Dao đang nói đến điểm ảo diệu nhất thì một thanh âm vang lên ngắt lời nàng:
- Câu này nói sai.
Mọi người đang nghe say sửa bi tiếng hét như có bồn nước lạnh đổ xuống đầu.
Mọi người tỉnh táo lại, các nam nữ học sinh thiên tài bừng bừng lửa giận. Bọn họ nghe Mai Tố Dao giảng đạo về ảo diệu đại đạo, giúp bọn họ được lợi lớn, giờ bị người ngắt ngang bị nhân hát đoạn, khiến bọn họ trong phút chốc không theo kịp tiết tấu, sao không giận được?
Có học sinh nam tỉnh táo lại tức giận quát:
- Là ai dám buông lời ngông cuồng?
Mọi người cùng nhìn qua, thấy một nam nhân bình thường lướt không gian đến, là nam nhân này ngắt lời Mai Tố Dao. Ánh mắt các học sinh nhìn nàng chằm chằm.
Người đạp không đến là Lý Thất Dạ, hắn miệng phun chân ngôn, từng câu từng chữ như chuông thần cổ mộ gõ vào đạo tâm của Mai Tố Dao:
- Chiến cần gì tàng tâm, đại đạo phạt thiên, chiến đến cùng, đây mới là thượng đạo. Chiến không có thiện, chỉ cần tâm sinh chiến thì không cần che giấu.
Người khác không biết rõ Mai Tố Dao nhưng Lý Thất Dạ hiểu nàng, hắn biết gút mắc trong lòng nàng. Lúc này Lý Thất Dạ miệng phun chân ngôn, từng câu từng chữ gõ vào đạo tâm của Mai Tố Dao là giải đáp khó hiểu của nàng, dẫn đường nàng.
Khi chân ngôn của Lý Thất Dạ từng câu từng chữ đánh vào đạo tâm của Lý Thất Dạ, lòng nàng rung động.
Đám người Tư Tông Thần Tử không biết quan hệ giữa Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao, thấy hắn dám lớn tiếng với nàng ngay trước mặt công chúng, buông lời hạ thấp nàng thì các nam nữ học sinh cực kỳ tức giận.
Có học sinh nhảy ra quát to:
- Thứ không biết tự lượng sức mình, dám múa búa trước cửa Lỗ Ban trước mặt Mai Tiên Tử!
Có học sinh thiên tài Lý Thất Dạ không phải bạn học Đế Phủ, Thánh Viện thì mắt lạnh băng khinh thường nói:
- Đúng rồi, tiểu tử từ đâu chạy ra không biết trời cao đất rộng, dám buông lời ngông cuồng trước mặt Thánh Viện, Đế Phủ chúng ta, nên dạy hắn bài học.
Tư Tông Thần Tử thiếu kiên nhẫn, gã hét to một tiếng, mắt lộ sát khí:
- Tiểu bối, lăn xuống núi đi, không thì đừng trách ta đánh gãy hai chân của ngươi!
Tư Tông Thần Tử vốn muốn biểu hiện tốt trong hội phẩm trà lần này, không khí giảng đạo đang rất tốt lại bị tiểu tử từ đâu chạy ra phá hỏng, sao không khiến gã giận được?
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm đám người Tư Tông Thần Tử, hắn một bước lướt tới, đi dưới tiên tùng.
Mai Tố Dao lấy lại tinh thần, nàng rất mừng chạy tới lao vào vòng tay Lý Thất Dạ, ôm chặt hắn:
- Công tử!
- Xem ra nàng thu hoạch rất lớn.
Lý Thất Dạ ôm Mai Tố Dao vào ngực, vui mừng cười:
- Con đường này nàng thật sự có thể đi rất xa.
- Đã lâu không gặp công tử, rất nhớ công tử.
Mai Tố Dao không kiêng dè gì nữa, nàng vùi vào ngực Lý Thất Dạ, ôm chặt hắn. Mai Tố Dao siêu vui vẻ, nàng không ngờ gặp lại Lý Thất Dạ tại đây.
Lúc xưa phá trời lên, bọn họ đến Kiêu Hoành Châu liền mất liên lạc với Lý Thất Dạ. Mai Tố Dao tin Lý Thất Dạ có năng lực đối diện bất cứ khó khăn gì nhưng đã lâu không gặp khiến nàng ngày đêm nhớ mong.
Lý Thất Dạ vuốt mái tóc đẹp của nàng, mỉm cười nói:
- Ta cũng rất nhớ, nhưng vì mọi việc chưa xong, chưa đến được.
Trong phút chốc không gian tĩnh lặng, hơn một trăm vị nam nữ học sinh thiên tài ngây ngốc nhìn cảnh tượng, bọn họ không kịp phản ứng.
Đặc biệt Đào Đình đi theo tới càng há hốc mồm, nàng hóa đá. Đào Đình không đoán ra lai lịch của Lý Thất Dạ, hoàn toàn không biết gì về hắn.
Tiếng thơm của Mai Tố Dao vang vọng toàn Thiên Thần thư viện. Mỹ nữ số một Thiên Thần thư viện, thiên phú cao gần bằng Nhân Thánh, Thiếu Niên Vương. Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử so với nàng cũng kém cỏi.
Trong Thiên Thần học viện Mai Tố Dao được nhiều học sinh gọi là tiên tử, nàng là học sinh mà có thể bằng Vũ Thiên Tuyền làm lão sư, trừ đạo hạnh không bằng Vũ Thiên Tuyền ra.
Mai Tố Dao ở trong Thiên Thần học viện tựa như nữ thần, tiên nữ, khiến người ngưỡng mộ. Trong Thiên Thần thư viện biết bao học sinh nam mến mộ Mai Tố Dao, điên đảo thần hồn vì nàng. Thiên tài như Tư Tông Thần Tử vừa gặp liền gục ngã trước nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.