Đế Bá

Chương 3087: Tùy tay bắt giữ




Mọi người nhìn cảnh tượng đó thì hoảng sợ, có học sinh sợ hãi chân run cầm cập.
Đây là âm mưu cuối cùng của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, gã muốn hại chết Lý Thất Dạ trong sát hải. Vì Lục Kiếm Thiểu Hoàng nắm giữ ảo diệu Thất Sát tháp, vào sát hải thì gã muốn làm gì tùy thích. Khi Lý Thất Dạ đuổi kịp Lục Kiếm Thiểu Hoàng liền dùng bộ pháp tyuệt thế điều động sát khí nguyên sát hải, tất cả sát khí điên cuồng đập vào Lý Thất Dạ, hoàn toàn nhấn chìm hắn.
Nếu Lý Thất Dạ bị sát khí nhấn chìm. Khi đó mặc cho hắn mạnh cách mấy cũng khó thoát chết. Một số lão sư Thiên Thần thư viện chỉ có thể vượt qua tầng thứ sáu sát hải, không biết Thất Sát tháp đáng sợ cỡ nào, cừng đừng nói bị sát khí chôn vùi. Nếu chìm vào sát hải thì lão sư mạnh mấy cũng khó thoát chết.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng không chỉ muốn thắng Lý Thất Dạ, khi lòng gã nảy lên sát cơ thì gã muốn giết chết hắn, nên gã dụ hắn vào sát hải, mượn uy lực sát hải giết hắn.
Ầm!
Sát hải vang tiếng nổ điếc tai. Tất cả nước biển tuôn ra như tận thế, nháy mắ nhấn chìm toàn thiên địa. Lý Thất Dạ bị sát hải chôn vùi, Lục Kiếm Thiểu Hoàng thì bước chân nhẹ nhàng đã nhảy vào chỗ sâu trong sát hải.
Các học sinh nhìn cảnh tượng như tận thế, hút ngụm khí lạnh.
Một số học sinh hét to:
- Khủng khiếp quá!
Bọn họ nhũn chân, may mắn mình không đi vào.
Nhìn sát hải như bom nổ, mắt Lưu Kim Thắng hấp háy thì thào:
- Cửu Kiếm Thượng Thần đúng là có bản lĩnh, nắm giữ áo nghĩa hạch tâm của Thất Sát tháp, năm xưa hắn thật sự có thể lấy tháp này đi.
Cửu Kiếm Thượng Thần đã nghiên cứu rõ ràng Thất Sát tháp, nên mới cho Lục Kiếm Thiểu Hoàng nắm giữ ảo diệu Thất Sát tháp. Lục Kiếm Thiểu Hoàng không thể so sánh với phụ thân, gã không lấy Thất Sát tháp đi được nhưng có thể nương ảo diệu mình biết điều khiển sát khí.
Đây là vì sao Lục Kiếm Thiểu Hoàng biết rõ Lý Thất Dạ là lão sư Thiên Thần học viện, thực lực mạnh hơn mình nhưng gã vẫn tràn đầy tự tin, dám khiêu chiến hắn. Đây là tự tin của gã, lá bài tẩy của gã.
Rào rào! Rào rào!
Tiếng nước liên miên không dứt, sát hải điên cuồng tuôn ra rốt cuộc từ từ bình tĩnh trở lại. Trong sát hải trừ Lục Kiếm Thiểu Hoàng ra không có ai, không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ đâu, biến mất như bốc hơi khỏi thế giới.
Không thấy Lý Thất Dạ, nhiều học sinh lao nhao tìm kiếm.
- Lão sư bạo lực đâu?
Ánh mắt mọi người tìm khắp sát hải nhưng không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ, hắn như đã bốc hơi biến mất.
Không thấy Lý Thất Dạ, có học sinh suy đoán:
- Chẳng lẽ bị chìm xuống sát hải rồi?
- Có lẽ nào?
Vài học sinh sợ hãi biến sắc mặt nói:
- Cái này... Đó là lão sư, lỡ... Lỡ bị học viện truy hỏi thì sao?
Câu đó khiến một số học sinh thầm sợ, giết lão sư là chuyện lớn trong Thiên Thần học viện, tương lai đâm thủng trời.
- Học viện truy hỏi thì có sao?
Học sinh quen thân với Lục Kiếm Thiểu Hoàng phồng can đảm hừ lạnh một tiếng:
- Đây là so đấu quang minh chính đại, nếu thau chỉ trách mình học nghệ không tinh. Trong quyết đấu ai dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ?
Vài học sinh Bách Đường hùa theo:
- Đúng rồi, mọi người thấy tận mắt đây là so đấu quang minh chính đại, chính lão sư đồng ý chứ không ai ép, mất mạng đành trách bản thân.
Một số học sinh tỉnh táo lại, nịnh nọt Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
- Thiểu Hoàng mạnh nhất, lão sư cũng không đánh lại.
- Hừ! Tự phụ quá mức, cho rằng là lão sư thì mạnh hơn học sinh chúng ta sao? Còn dám coi thường học sinh chúng ta không?
Học sinh Bách Đường cố ý nịnh bợ Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười khẩy nói:
- Có lão sư quen thói ngang ngược.Thiểu Hoàng dạy cho bài học cũng tốt.
- Đúng rồi, năm xưa Cửu U Cuồng Ngao cũng đánh bại lão sư Thiên Thần học viện đấy thôi.
Học sinh Thánh Viện cười nói:
- Chúng ta đúng là học sinh nhưng đừng tưởng rằng chúng nhỏ yếu, chỉ cần có đầy đủ thời gian thì chúng ta sẽ vượt qua lão sư của học viện!
Lưu Kim Thắng nghe các học sinh nói, lão bật cười nhẹ lắc đầu. Ai không từng tuổi trẻ khinh cuồng? Đặc biệt với người có thiên phú, lúc trẻ trong mắt không người, lão tử mới là số một thiên hạ.
Nhưng khi trải qua sóng gió cuộc đời mới hiểu mình nhỏ bé biết bao, đừng nói cường giả bình thường, dù là Thượng Thần, Tiên Đế Cửu Giới thấp vị cũng không mạnh bao nhiêu.
Thấy Lý Thất Dạ mất tích, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cho rằng hắn đã bị sát hải nhấn chìm xuống đáy biển, lòng mừng như điên.
- Hừ! Mọi chuyện trên đời biến ảo khó dò, dù là hạm tàu to cũng có lúc lật thuyền trong mương.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười khẩy nói:
- Kẻ dám chống đối Lục Kiếm Thiểu Hoàng ta, mặc kệ ngươi có thân phận gì cũng không có kết cuộc tốt!
Trong khi Lục Kiếm Thiểu Hoàng mừng vì cho rằng Lý Thất Dạ đã chết, một thanh âm nhàn nhã vang lên:
- Đúng là hạm tàu to rất có thể sẽ lật thuyền trong mương, nhưng bằng vào mương thối nho nhỏ của ngươi chưa lật được hạm tàu to ta đây. Ta đạp xuống một cước là cái mương thối nhà ngươi tan tác. Chống đối? Ngươi chưa đủ tư cách làm kẻ địch của ta.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ xuất hiện sau lưng Lục Kiếm Thiểu Hoàng, không ai thấy hắn làm sao đến đằng sau gã được, dường như hắn luôn đứng đó.
Thấy Lý Thất Dạ làm các học sinh biến sắc mặt hét to:
- Lão sư bạo lực!
Vì vừa rồi có học sinh nói xấu Lý Thất Dạ.
Mọi người cho rằng lão sư bạo lực đã chết nên nói xấu không kiêng dè gì, ai ngờ hắn không chết, làm các học sinh sợ đến không chút máu.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng vừa nghe Lý Thất Dạ lên tiếng liền biến sắc mặt, phản ứng đầu tiên là chạy trốn. Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhấc chân lên ngay nhưng đã muộn, Lý Thất Dạ giơ tay chộp gã.
Bàn tay to che trời làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt, rống to:
- Mở!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kiếm ngân vang, tháp kiếm bảo vệ Lục Kiếm Thiểu Hoàng.
Nhưng trước bàn tay to của Lý Thất Dạ thì kiếm tháp mạnh mấy cũng chỉ là hạt bụi, không đáng nhắc tới.
Bùm!
Lý Thất Dạ siết năm ngón tay bóp nát tháp kiếm, túm chặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng trong tay.
Bị Lý Thất Dạ bắt sống, mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng trắng bệch, khoảnh khắc này gã hiểu rõ mình cách hắn bao xa.
- Muốn giết ta không phải chuyện xấu, nhưng đừng mãi suy nghĩ những thủ đoạn nhỏ này.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Ngươi đã muốn nhấn chìm ta vào sát hải, vậy cho ngươi nếm thử mùi vị sát khí đi.
Lý Thất Dạ nhấn Lục Kiếm Thiểu Hoàng vào sát hải.
Thấy mình bị đè xuống sát hải, Lục Kiếm Thiểu Hoàng sợ hãi mặt không chút máu hét to:
- Không!
Nhưng lúc này không theo ý Lục Kiếm Thiểu Hoàng, gã bị Lý Thất Dạ nhấn vào sát hải.
Xèo xèo xèo!
Cả người Lục Kiếm Thiểu Hoàng bốc khói, sát khí nhanh chóng ăn mòn cơ thể gã.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng hét chói tai vùng vẫy:
- Không!
Tiếng nước bùm bùm vang lên, nhưng mặc cho Lục Kiếm Thiểu Hoàng vùng vẫy cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì, bị Lý Thất Dạ ấn vào sát hải, mặc cho sát khí thẩm thấu toàn thân.
Tiếng hét thê lương của Lục Kiếm Thiểu Hoàng vang vọng thiên địa:
- A!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.