Đế Bá

Chương 3117: Yên tĩnh trước bão táp




Danh tiếng Cửu U Cuồng Ngao nổi như cồn, ngày xưa nức tiếngdữ dội, một trong Thượng Thần mạnh nhất Kiêu Hoành Châu, có thể tưởng tượng lão mạnh cỡ nào.
Không phải Nhân Thánh nhát gan, trừ phi là Đại Đế Tiên Vương cao vị, nếu Đại Đế Tiên Vương khác gặp Cửu U Cuồng Ngao cũng sẽ sợ hãi, lùi bước.
Học sinh Thiên Thần thư viện hút ngụm khí lạnh, rợn tóc gáy. Chưa ai thấy Cửu U Cuồng Ngao ra tay bao giờ, không biết cụ thể mạnh cỡ nào. Nhưng Cửu U Cuồng Ngao có tư cách đại chiến Quy Phàm Cổ Thần, có tư cách sống sót trong tay Quy Phàm Cổ Thần đã chứng minh thực lực của lão.
Nhân Thánh hít sâu, nói:
- Thì ra là Cửu u tiền bối, vãn bối ngưỡng mô danh tiếng của tiền bối từ lâu.
Nhân Thánh chắp tay hướng Cửu U Cuồng Ngao:
- Vãn bối có mắt không tròng, không biết tiền bối giá lâm, đắc tội.
Nhân Thánh nói đúng mức mà lễ độ, phong độ Tiên Vương không thua kém gì, khiến người kính nể ba phần.
- Già rồi, xương cốt không chịu nổi gập tới gập lui.
Cửu U Cuồng Ngao lạnh nhạt nói:
- Không bằng người trẻ tuổi có trái tim không sợ, tiếu ngạo cửu thiên thập địa.
- Cũng tốt, xương già ta đây lâu rồi chưa hoạt động gân cốt, lĩnh giáo tiên tư tuyệt thế vô song của hậu bối cũng tốt.
Cửu U Cuồng Ngao thản nhiên nói:
- Hậu sinh khả uý, đừng bẻ gãy xương già của ta là may lắm rồi.
Cửu U Cuồng Ngao bây giờ dễ nói chuyện hơn hiều, so với lúc lão còn trẻ cuồng ngạo thì bây giờ như một người hiền hòa. Tính cách ngông cuồng lúc trước của Cửu U Cuồng Ngao thì Tiên Vương như Nhân Thánh dám khiêu chiến chắc chắn sẽ bị lão cho cái tát trước tính sao, đánh rồi mới nói lý.
Hiện tại Cửu U Cuồng Ngao chẳng còn nóng tính như hồi trẻ, nói chuyện bình thản, ít khi ra tay, như lão gia gia hiền từ nhà bên, ít ra là so với hồi trẻ cuồng ngạo.
Mặt Nhân Thánh đỏ rực, gã tiến lùi khó khăn, đâm lao phải theo lao, chiến thì không được, mà không chiến cũng không thể.
Cửu U Cuồng Ngao là Tiên Vương bốn Thiên Mệnh nhưng so với Cửu U Cuồng Ngao thì bốn Thiên Mệnh không đánh lại lão có mười một đồ đằng.
Đánh nhau với Cửu U Cuồng Ngao dù Nhân Thánh mạnh cách mấy, thực lực tăng vọt cỡ nào cũng không thắng nổi, chiến đến cuối cùng chắc chắn sẽ bị lão chém.
Nhân Thánh lúng túng, gã có dốc hết sức cũng không đánh lại Cửu U Cuồng Ngao, nhưng nếu chịu thua, cúi đầu thì Tiên Vương mất mặt chết. Nhân Thánh dù gì là Tiên Vương, nổi tiếng như cồn trong thời đại này, trận chiến đầu tiên sau khi thành Tiên Vương đã rụt đuôi sẽ làm danh tiếng của gã quét rác, chẳng còn uy Tiên Vương.
- Đi xuống đi.
Trong khi Nhân Thánh tiến lùi khó khăn thì lão viện trưởng Thiên Thần thư viện mở miệng nói:
- Đang thời kỳ phi thường, ngươi đừng hành động theo cảm tình. Ở yên bên ngoài đi, đừng gây sức ép trong thư viện gà bay chó sủa nữa.
Thoạt tỏgo nViện trưởng Thiên Thần thư viện mắng Nhân Thánh nhưng thật ra là cho gã bậc thang, gã không đủ tư cách khiêu chiến Cửu U Cuồng Ngao. Giờ viện trưởng Thiên Thần thư viện quát không cho Nhân Thánh khiêu chiến với Cửu U Cuồng Ngao trong Thiên Thần thư viện là đã để gã leo xuống cầu thang.
Nhân Thánh dù gì là học sinh của lão, viện trưởng Thiên Thần thư viện từng dạy gã, nên vào phút then chốt này gã muốn cứu học sinh của mình một lần. Viện trưởng Thiên Thần thư viện làm được điều này đã tận tình tận nghĩa, xem như quan tâm yêu thương vãn bối.
Nhân Thánh biết đây là cơ hội tốt để xuống đài, lúc này mà không chộp lấy cơ hội thì hết đường cứu.
Nhân Thánh khom người cúi đầu nói:
- Lão sư nói đúng, học sinh lỗ mãng, học sinh không nên gây sự trong thư viện, học sinh biết sai.
Nhân Thánh chắp tay hướng Cửu U Cuồng Ngao:
- Vãn bối đắc tội, ngày khác sẽ xin tiền bối chỉ giáo.
Nhân Thánh nói xong khom người nhẹ nhàng lùi ra Thiên Thần thư viện.
Cửu U Cuồng Ngao quay đầu nhìn Lý Thất Dạ, hắn cười cười.
Lý Thất Dạ không nói muốn mạng Nhân Thánh thì Cửu U Cuồng Ngao sẽ không tự quyết định, lão quay về đứng sau lưng hắn. Lý Thất Dạ chậm rãi giáng xuống, trở về Thư Phòng.
Học sinh Thiên Thần thư viện hút ngụm khí lạnh. Các học sinh nhìn nhau, tim rớt cái bịch. Tồn tại như Cửu U Cuồng Ngao mà hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ thì hắn có lai lịch gì? Mạnh đến mức nào?
Các học sinh Thiên Thần thư viện thông cảm việc Nhân Thánh rút đi, đổi lại ai đi lên đều không dám khiêu chiến Cửu U Cuồng Ngao, Thượng Thần mười một đồ đằng không phải chỉ có tiếng không có miếng.
Thiên Thần thư viện còn trong cổ thế giới nhưng mấy ngày qua học viện hết sức bình yên, không có mãnh thú ác điểu xâm nhập nữa. Đám học sinh Thiên Thần thư viện thở phào nhẹ nhõm, nhiều học sinh đều cho rằng tai nạn đã qua, tiếp theo là lúc Thiên Thần thư viện rời khỏi cổ thế giới trở về Kiêu Hoành Châu.
Mấy ngày kế tiếp Thiên Thần thư viện đặc biệt bình yên, không chỉ thư viện, cổ thế giới cũng tĩnh lặng không có tiếng động nào.
Đám học sinh không phát hiện nhưng các lão sư đạo hạnh cường đại đã nhận ra. Vì nhiều mãnh thú ác điểu rút lui, cư thú khổng lồ từng rình rập Thiên Thần thư viện cũng lặng lẽ trốn sâu trong cổ thế giới.
Mãnh thú ác điểu là mẫn cảm nhất, chúng nó ngửi dược mùi gí bão sắp đến, tồn tại khủng bố không gì sánh bằng sắp tới nên nên mới bỏ thèm muốn Thiên Thần thư viện, quay đầu chạy.
Thiên Thần thư viện lúc này rất tĩnh lặng, mãnh thú ác điểu rút đi, các lão tổ lập tqức mở mắt ra, thiên nhãn chiếu sáng bầu trời.
Trong Thiên Thần thư viện đừng nói các học sinh, một số lão sư cũng không nhận ra, nhưng lão tổ thì phát hiện. Bởi vì đã có người tiến vào cổ thế giới, bắt đầu dòm ngó Thiên Thần thư viện.
Bên ngoài Thiên Thần thư viện, sâu trong vũ trụ, trong bóng tối đã có người đến, có lẽ là Đại Đế Tiên Vương, có lẽ là Thượng Thần vô địch, tóm lại có người đến gần Thiên Thần thư viện. Bọn họ ở trong bóng tối quan sát Thiên Thần thư viện, chú ý từng hành động, biến đổi của học viện.
Những Đại Đế Tiên Vương hoặc Thượng Thần vô địch núp trong chỗ tối, ẩn giấu tất cả của mình. Bọn họ không chỉ ẩn hơi thở, che đi mặt mũi còn dùng vô thượng vô địch thay thiên đổi nhật, khiến người không thể suy tính ra gốc gác của họ được.
Vì ban đầu bọn họ hơi kiêng dè, dù sao nội tình Thiên Thần thư viện sâu không lường được, nếu Thiên Thần thư viện vượt qua tai nạn này thì những người từng ra tay với học viện mà bị lộ thân phận thì không chỉ bản thân gặp nguy hiểm, cũng mang tới nguy hiểm cho tông môn của mình.
Những Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần vô địch dòm ngó Thiên Thần thư viện có người xuất thân từ bách tộc, thậm chí rất có thể từng là học sinh của Thiên Thần thư viện nên bọn họ càng không thể lộ thân phận, nếu không sẽ bị người khinh bỉ.
Ngày càng nhiều Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần vô địch âm thầm dòm ngó Thiên Thần thư viện, các lão tổ cảm nhận áp lực, biểu tình trầm trọng. Đối diện rất nhiều Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần vô địch, dù nội tình Thiên Thần thư viện thâm sâu mấy cũng không dám khinh địch, tai nạn lần này liên quan tới sinh tử tồn vong của Thiên Thần thư viện.
Khi tất cả học sinh Thiên Thần thư viện cho rằng đã bình tĩnh trở lại thì tiếng la gõ inh ỏi vang vọng khắp học viện.
Doong doong doong!
Giọng viện trưởng Thiên Thần thư viện vang khắp Thiên Thần thư viện:
- Tất cả học sinh mau trở về thành lũy an toàn nếu không tự gánh lấy hậu quả, lần cảnh cáo cuối cùng.
Nghe giọng viện trưởng, đám học sinh nhìn nhau, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, cứ tưởng tai nạn đã qua.
Nghe viện trưởng Thiên Thần thư viện cảnh cáo xong nhiều học sinh quay về thành lũy an toàn, có một số lén ở lại. Những học sinh lén ở lại có người tài cao gan lớn cho rằng mình ứng đối được tai nạn, một số thì mang ý xấu. Vì đám học sinh này biết chuyện bí ẩn bên trong, bọn họ không muốn quay về thành lũy an toàn mà định thừa dịp hưởng sái.
Khi vài Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần vô địch đến, dù họ núp trong bóng tối vẫn không tránh khỏi tai mắt Lưu Kim Thắng, dù sao lão là Thượng Thần mười một đồ đằng.
Lưu Kim Thắng nhìn bầu trời, giật mình kêu lên:
- Khá nhiều Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần đến.
Tuy nội tình Thiên Thần thư viện cực kỳ cường đại nhưng nếu đông Thượng Thần, Đại Đế Tiên Vương ra tay thì Thiên Thần thư viện khó thể chịu nổi.
Lý Thất Dạ không hề bất ngờ:
- Khi một con voi ngã xuống thì đàn kiến sẽ ùa lên, chúng đều muốn chia một miếng thịt.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên con voi chưa chắc sẽ ngã, chưa chắc thành thịt mỡ. Ai mới là con mồi phải chờ xem người cười đến cuối cùng.
Lưu Kim Thắng nhìn bầu trời, e ngại hỏi:
- Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh sẽ đến sao?
Không phải Lưu Kim Thắng nhát gan, trên đời ít ai không ngán Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh, đó là Đại Đế Tiên Vương đỉnh nhất, vô địch nhất. Có thể nói Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mà ra tay là dại cục đã định.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Sẽ.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Chờ xem ai tới, nếu Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh không đến thì rất chán.
Tim Lưu Kim Thắng đập nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.