Đế Bá

Chương 3190: Cuồng Đình đạo thống




Một người trẻ tuổi bình thường tới mức không thể bình thường hơn, trên người không có uy thế bức người, cũng không có chân khí kinh thiên. Người trẻ tuổi như thế nếu tự nhận là tổ tiên của ngươi thì ngươi nhất định không tin, dù không đánh đập hắn một trận thì cũng cho rằng hắn bị thần kinh!
Nếu như Lý Thất Dạ không chui ra từ quan tài nổi trên Tổ Uyên thì Dương Thăng Bình tuyệt đối không tin người trẻ tuổi trước mắt là tổ tiên của Cuồng Đình đạo thống, sẽ cho rằng hắn là hàng giả!
- Không... không... không biết nên tôn xưng lão tổ tông như thế nào.
Dương Thăng Bình do dự một lát, cuối cùng bạo gan một hồi, cắn răng nói.
Lý Thất Dạ nhìn Dương Thăng Bình. Vẻ mặt của Dương Thăng Bình làm sao giấu giếm qua hai mắt của hắn. Hắn chỉ cười nhạt, nói chậm:
- Sao hả, có phải cho rằng ta là hàng giả? Cho rằng ta còn trẻ như vậy nên không có tư cách làm lão tổ tông của Cuồng Đình các ngươi.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy đã dọa Dương Thăng Bình hồn vía lên mây, ba hồn đánh mất hai hồn, sáu vía bay mất năm vía, sợ tới mức hai chân nhũn ra, lập tức cúi đầu, nói rằng:
- Không... không... không dám! Lão tổ tông, tiểu nhân không dám suy nghĩ như thế, không dám suy nghĩ như thế...
Hắn sợ tới mức vội vàng quỳ sấp dưới đất.
- Thôi.
Lý Thất Dạ khoát tay, nói chậm:
- Xưng hô hay không xưng hô cũng không đáng kể, nếu ngươi không chịu nhận tổ tông này thì cứ gọi ta một tiếng Lý Thất Dạ là được!
Dương Thăng Bình vất vả lắm mới đứng dậy được nghe vậy thì đổ mồi hôi lạnh ròng ròng. Hắn thầm cười khổ, cho gắn mười cái gan thì hắn cũng không dám gọi thẳng tên của Lý Thất Dạ. Thế nhưng, hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra có tổ tiên nào tên là Lý Thất Dạ. Đương nhiên, một tên hậu bối như hắn, trải qua ngàn tỉ năm, thì sao mà biết tên của tổ tiên đời một, đời hai của Cuồng Đình đạo thống chứ?
Sợ rằng tổ tiên duy nhất mà các đời hậu nhân Cuồng Đình đạo thống ghi nhớ chính là thủy tổ Cuồng Tổ!
- Là tiểu nhân vô tri mạo phạm lão tổ tông!
Dương Thăng Bình lại quỳ vái, không dám nói nhiều nữa. Lỡ như chọc giận đối phương, nói không chừng hắn không giữ nổi đầu mình, thậm chí ngay cả Đại Kiếm môn cũng khó giữ.
- Thôi.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Ngươi tới đây có chuyện gì?
Dương Thăng Bình do dự một lát, cuối cùng vẫn nói thẳng:
- Không dám giấu diếm lão tổ, tiểu nhân tới đây là để mời lão tổ tông quay về Cuồng Đình, tương lai kính mong lão tổ tông chủ trì đại cục cho Cuồng Đình đạo thống.
Theo Dương Thăng Bình, nếu như ngày sau Lý Thất Dạ thật sự có thể nắm giữ đại cục của Cuồng Đình đạo thống thì không còn gì bằng, thậm chí là chuyện vui cho hắn, cho Đại Kiếm môn.
Lý Thất Dạ nhìn Dương Thăng Bình, nói chậm:
- Cuồng Đình hôm nay do ai làm chủ, là huyết thống của ai?
- Bẩm lão tổ tông, tiên hoàng đạo băng chưa lâu, đại vị Cuồng Đình tạm thời bỏ trống, tạm do hoàng hậu chủ trì công việc.
Trên thực tế Dương Thăng Bình cũng thấp thỏm không yên. Bởi vì hoàng đế cầm quyền vương triều của Cuồng Đình đạo thống vừa đạo băng không lâu, bây giờ trong ngoài Cuồng Đình đạo thống lòng người hoang mang, sóng ngầm xô đẩy, nhân mã các phe đều nhìn đại quyền chằm chằm. Bây giờ đột nhiên mọc ra một tổ tiên phục sinh, chuyện này... có hơi trùng hợp.
Cũng không trách Dương Thăng Bình hoài nghi. Ngay thời điểm mấu chốt như thế này lại mọc ra một tổ tiên phục sinh, người này rất có thể là giả mạo. Thế nhưng Dương Thăng Bình lại không dám khẳng định, dù lý trí nhắc nhở Dương Thăng Bình rất có thể là như vậy.
Nhưng xét tình cảm, Dương Thăng Bình càng muốn hoạt động chuyện lần này. Dù sao đây là cơ hội ông trời ban cho Đại Kiếm môn bọn họ, thậm chí, đây là cơ hội duy nhất giúp Đại Kiếm môn trở mình.
- Từ Tiên Thống rơi xuống Vạn Thống, đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.
Năm đó lão đầu Khô Thạch viện tốn rất nhiều tâm huyết để sáng lập Cuồng Đình. Năm đó hắn tới Tam Tiên giới có mấy mục đích, trong đó có sáng lập Cuồng Đình, lưu lại dấu vết của mình. Cho dù kỷ nguyên của hắn bị tiêu diệt thì ngàn tỉ năm sau vẫn còn dấu vết của hắn.
Cũng chính vì vậy, Cuồng Tổ dùng hết mọi thủ đoạn để xây dựng nền móng vững chắc cho Cuồng Đình, đưa Cuồng Đình trở thành đạo thống ở Tiên Thống giới.
Đáng tiếc, theo thời gian trôi qua, tuy sau này Cuồng Đình cũng xuất hiện không ít hạng người kinh tài tuyệt diễm, sau Cuồng Tổ cũng có Chân Đế, thế nhưng bọn họ đều không vượt qua thủy tổ Cuồng Tổ.
Cũng bởi vì vậy, theo thời gian trôi qua, Cuồng Đình đạo thống từ từ rơi rụng, mới đầu là từ Tiên Thống rớt xuống Đế Thống, cuối cùng rớt xuống Vạn Thống. Nội tình của Cuồng Đình đạo thống nhanh chóng giảm sút, thậm chí ở Vạn Thống giới thì Cuồng Đình đạo thống cũng không được coi là mạnh mẽ.
Đương nhiên, Cuồng Đình đạo thống có yếu đến mấy thì theo con sâu cái kiến như Đại Kiếm môn, nó vẫn là một con quái vật khổng lồ. Môn phái nhỏ như Đại Kiếm môn chỉ là một nhành cây nhỏ xíu trên cây đại thu che trời Cuồng Đình đạo thống mà thôi.
- Cũng được.
Lý Thất Dạ nói:
- Cũng tới lúc ta trở về. Chờ ta chủ trì đại cục, Cuồng Đình chắc chắn bay cao!
Mặc dù đây là quyết định lâm thời của Lý Thất Dạ thế nhưng dù sao cũng quen biết một hồi với lão đầu, tuy bọn họ từng là kẻ thù sinh tử thế nhưng hôm nay đến đạo thống của hắn, trở thành lão tổ của bọn họ vậy thì hoạt động chân tay một phen.
- Lão tổ trở về, nhất định sẽ như mặt trời ban trưa.
Dương Thăng Bình lập tức phụ họa. Thế nhưng lát sau hắn đắn do hồi lâu, không biết nên mở miệng như thế nào.
- Lão tổ tông... có chuyện này... có chuyện này...
Dương Thăng Bình không biết mở miệng như thế nào. Dù sao hắn chỉ là tiểu nhân vật, Chân Hào như hắn, ở Đại Kiếm môn là cao phủ bất phàm, thế nhưng ở Cuồng Đình đạo thống thì chỉ là cao thủ bình thường mà thôi. Ở Cuồng Đình đạo thống, hắn không thể làm chủ rất nhiều chuyện.
Một truyền thừa như Cuồng Đình đạo thống, dẫu hắn có tư cách tiến vào vương triều thì cũng chỉ là một thần tử bình thường mà thôi, giống như tiểu đường chủ của một môn phái.
Thử nghĩ mà xem, một tiểu đường chủ như hắn có thể đưa thẳng một vị lão tổ vào không? Hắn căn bản không thể gọi hết tất cả đại nhân vật của Cuồng Đình đạo thống, để đám lão tổ Cuồng Đình tới gặp mặt vị tổ tiên phục sinh này được.
- Cứ nói, đừng ngại!
Lý Thất Dạ nhìn Dương Thăng Bình, nói.
Dương Thăng Bình cười gượng một tiếng, nói:
- Lão tổ tông, bây giờ tiên hoàng đạo băng, ở trong đạo thống lòng người hoang mang, chư hầu nhìn chằm chặp, tiểu nhân chỉ là một tấm bèo, không thể quyết định đại sự, chỉ có thể mời lão tổ tông vào vương triều thương lượng với hoàng hậu, với chư lão để quyết định đại cục tương lai.
Dương Thăng Bình nói rất uyển chuyển. Hắn không dám nói quá thẳng thừng.
- Ta hiểu được ý của ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vì các ngươi vẫn chưa tin, cho rằng ta là hàng giả. Vì vậy các ngươi muốn nghiệm chứng thân phận của ta một phen.
- Không... không... không...
Dương Thăng Bình vội vàng nói:
- Tiểu nhân tin tưởng lão tổ tông trăm nghìn vạn lần. Thế nhưng tiểu nhân ở trong Cuồng Đình đạo thống chức nhỏ bé họng, không thể gặp gỡ các vị lão tổ. Tiểu nhân chỉ có thể nói chuyện với mỗi mình hoàng hậu. Lão tổ tông muốn gặp các vị lão tổ nắm quyền ở đạo thống thì phải thương lượng với hoàng hậu nương nương.
Trên thực tế, Dương Thăng Bình phải tốn rất nhiều tài nguyên để có thể nói chuyện với hoàng hậu. Nếu là ngày trước, trình lên chuyện này, nói không chừng sẽ bị hoàng hậu nương nương trục xuất khỏi vương triều. Cho dù không bị hỏi tội thì cũng bị quở trách một trận.
Thế nhưng hôm nay hoàng đế nắm quyền vương triều của Cuồng Đình đạo thống đạo băng, nhân mã các phe ở đạo thống đều muốn nắm giữ đại quyền, lòng người hoang mang, sóng ngầm cuồn cuộn. Đối mặt với cảnh khốn khó như thế này, đám người hoàng hậu muốn đánh thủng một lổ hỏng.
Cũng chính vì vậy, sau khi Dương Thăng Bình bắt tiếng với hoàng hậu, hoàng hậu biết được chuyện này thì quyết định cho Dương Thăng Bình mời tổ tiên phục sinh trở về hoàng đình.
Đương nhiên không thể nói chuyện này cho người khác biết. Bởi vì một khi là giả thì sẽ gây bất lợi cho hoàng hậu. Còn lỡ là thật thì sẽ ổn định địa vị của hoàng hậu trong Cuồng Đình đạo thống.
- Hục hặc với nhau, tranh chấp quyền lực. Cho dù thế đạo luân hồi thì cũng không thoát khỏi trái đắng này.
Lý Thất Dạ sống ngàn vạn năm, chuyện gì mà chưa từng thấy. Chỉ với một câu nói uyển chuyển của Dương Thăng Bình mà Lý Thất Dạ đã hiểu rõ khốn cục của Cuồng Đình đạo thống.
Lão tổ nhận xét như vậy, Dương Thăng Bình không dám nhiều lời, chỉ có thể cười khan.
- Cũng được, ta muốn xem xem các ngươi dằn vạt ra cách nào.
Lý Thất Dạ vô cùng tùy ý. Theo hắn, muốn san bằng trở ngại chắn ở đằng trước cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng lúc này hắn đặt nặng việc tu luyện đại đạo, những chuyện khác, thuận thế mà làm, ai dám cản đường thì giết không tha.
- Tiểu nhân đã chuẩn bị xe ngựa, không biết khi nào lão tổ tông khởi hành?
Thấy Lý Thất Dạ không làm khó dễ mình, Dương Thăng Bình không khỏi vui vẻ, vội vàng nói.
- Bây giờ luôn đi.
Lý Thất Dạ nói.
- Tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.
Vừa nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình sốc lên tinh thần. Chuyện này đương nhiên tốc chiến tốc thắng mới thỏa, càng ít người biết thì càng tốt.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Lý Thất Dạ chỉ tay, điểm danh Chu Tư Tĩnh, nói chậm:
- Nha đầu này đi theo ta, ta muốn giữ người của Mặc Chú tộc ở bên cạnh.
Quyết định này của Lý Thất Dạ làm đám người Dương Thăng Bình ngạc nhiên. Rất nhiều người coi Mặc Chú tộc là điềm xui, ai lại chịu đi chung với Mặc Chú tộc? Lý Thất Dạ muốn dẫn Chu Tư Tĩnh đi theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Ngay cả Chu Tư Tĩnh cũng sững sờ. Bởi vì rất nhiều người đều xa lánh nàng, coi nàng là điềm xui. Theo nàng, có thể an thân ở Đại Kiếm môn thì đã hài lòng, đời này nàng không có quá nhiều theo đuổi.
Ít nhất an thân ở Đại Kiếm môn sẽ không bị người xua đuổi, không cần trốn tránh người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.