Đế Bá

Chương 3201: Ai có thể đánh động hắn




Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng không thể nào. Bởi vì trước đó đã có người thử cách ăn xin tình thương rồi.
Thế nhưng thiếu nữ còn chưa nói xong thì lão nhân thình lình mở mắt, hắn cầm món bảo vật ở chính giữa nhét vào tay thiếu nữ, nói:
- Đặt trước am là được.
Bảo vật thình lình nhét vào tay, thiếu nữ ngây người. Trên thực tế nàng không hề có lòng tin, thế nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của mình, nàng đành thử một lần chứ không hề ôm bất cứ kỳ vọng nào.
Thế nhưng bây giờ lão nhân nhét một món bảo vật vào tay nàng, niềm vui bất ngờ này quá chấn động rồi, khiến thiếu nữ nhất thời chưa thể hoàn hồn.
Không chỉ thiếu nữ chưa hoàn hồn mà những người khác cũng chưa hoàn hồn. Bởi vì mọi người cho rằng lão nhân đang chọc ghẹo mọi người. Thế nhưng bây giờ lão nhân lại tặng một món bảo vật cho thiếu nữ vì một câu nói đơn giản như vậy.
Sau khi thiếu nữ tỉnh táo lại thì vội vàng vái lạy lão nhân, nhanh chóng rời khỏi nơi này, chớp mắt chìm vào biển người mênh mông.
- Chuyện này... chuyện này... không ngờ lại là thật!
Sau khi mọi người tỉnh táo thì đều cảm thấy chấn động đến nỗi nói không ra hơi.
Phải biết, bảo vật lão nhân bày trên đất đều là đồ tốt, tuyệt đối là trân phẩm. Thiếu nữ chỉ nói một câu mà đã lấy được một món bảo vật, không chấn động mới là lạ.
- Chuyện này là thật, không phải trêu ghẹo chúng ta!
Mọi người xôn xao. Khán giả vốn đã giải tán lại ùa về, bọn họ cũng muốn lấy được bảo vật.
- Chuyện này... quá khoa trương rồi.
Nhìn cảnh tượng này, Chư Tư Tĩnh chấn động. Bảo vật của lão nhân này, nếu vào tay Đại Kiếm môn thì chắc chắn trở thành bảo vật trấn môn. Thế nhưng lão nhân này nói tặng thì tặng, phá vỡ thường thức của nàng, nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Thử hỏi thế gian này ai có thể tùy ý đưa một món bảo vật vô giá cho một người không hề quen biết? Chuyện này quá điên cuồng.
- Kỳ nhân kỳ sự, há có thể dùng thường thức để tìm hiểu, cũng không phải là chuyện mà ngươi có thể hiểu.
Nhìn lão nhân này, Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Tiền bối, ta xuất thân Bách Táng sơn, nhà chúng ta đời đời coi việc thủ hộ phàm nhân làm nhiệm vụ của mình. Mấy ngày gần đây tà ma xâm lấn sơn trang của chúng ta, chú bác ta bị thương nặng nề, mong rằng tiền bối ban ta một món bảo bối mang về hộ sơn.
Sau khi thiếu nữ rời đi, có một thanh niên nhanh nhạy, quỳ đùng trước mặt lão nhân, nước mắt chảy ròng.
Thế nhưng lão nhân chỉ lấy ra một món bảo vật đặt giữa hai món bảo vật, bù vào món bảo vật vừa tặng, sau đó nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi đó, không thèm quan tâm người thanh niên này.
Người thanh niên này khóc kể gia tộc của hắn cực khổ, thế nhưng lão nhân vẫn không quan tâm, cuối cùng người thanh niên này đành thức thời lui xuống.
- Tiền bối, muội muội của ta thuở nhỏ nhiều bệnh, có ma yểm bám thân, xin tiền bối ban một món bảo vật bảo vệ nàng.
Nhất thời, có không ít người học thiếu nữ vừa rồi, dùng chiêu bi tình.
Thế nhưng mặc kệ những người này bi tình như thế nào thì cũng không thể đánh động lão nhân này, lão nhân này vẫn nhắm mắt, giống như đang ngủ.
- Tại sao những người khác không làm được mà thiếu nữ vừa rồi lại làm được. Cũng không phải giả hết, cũng có người thật sự thê thảm.
Vương Hàm quan sát hồi lâu, cuối cùng nàng không hỏi thắc mắc.
Vương Hàm quan sát rất cẩn thận, muốn tìm kiếm manh mối.
- Câu chuyện có bi thảm hay không cũng kệ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Thế gian có biết bao người đáng thương, ai có thể cứu vớt tất cả. Thứ đánh động hắn không phải là câu chuyện bi thảm mà là bí mật sau lưng nó.
- Bí mật sau lưng?
Vương Hàm nỉ non, cẩn thận nhớ lại câu nói của thiếu nữ vừa rồi. Nàng không cách nào phân tích đằng sau câu nói này có bí mật gì mà có thể đánh động lão nhân.
Đám người không ai có thể đánh động lão nhân này, bất kể bọn họ kể mình bi thảm như thế nào thì lão nhân cũng không thèm quan tâm, vẫn ngồi đó, vẫn giống như đang ngủ.
- Để ta thử xem ---
Ngay lúc này, một giọng nói đầy nội lực vang lên. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên khí thế bất phàm đứng ngay nơi đó.
- Là thiếu chủ Bành gia trang.
Có người nhận ra lai lịch của người thanh niên này, kêu lớn tiếng.
Người thanh niên này chính là thiếu chủ Bành gia trang Bành Uy Cẩm từng quát mắng Lý Thất Dạ ở hoàng cung. Hắn tới Cửa hàng Kiêu Hoành thì nghe được chuyện thú vị như thế này nên chạy tới ngay.
Bành Uy Cẩm bước tới, nhìn lão nhân, cúi chào, sau đó lấy ra một cái bình, hắn mở nắp bình, mùi thuốc lan khắp.
- Trường Sinh đan ---
Có lão tu sĩ biết hàng giật mình thốt lên.
Nghe ba chữ "Trường Sinh đan", mọi người sáng mắt, nhất là tu sĩ đã có tuổi, ai nấy đều nhìn bình ngọc chòng chọc.
- Tiền bối, đây là Trường Sinh đan do chính tay Diệp lão Cuồng Đình đạo thống chúng ta luyện chế, ngàn vàng khó cầu. Ta lấy viên thuốc này đổi một món bảo vật được không?
Bành Uy Cẩm nói.
- Diệp lão, luyện đan sư tiếng tăm nhất Cuồng Đình đạo thống.
Nghe vậy, không ít tu sĩ kinh ngạc thốt lên.
- Trường Sinh đan của Diệp lão là bảo bối vô giá.
Tu sĩ thế hệ trước thèm thuồng chảy dãi. Thứ tốt như thế này... làm tim của bọn họ đập thình thịch.
- Đúng là thứ tốt.
Vương Hàm hóa trang thành gã sai vặt cũng gật đầu:
- Diệp lão là luyện đan sư tài năng nhất Cuồng Đình đạo thống chúng ta, am hiểu Trường Sinh đan nhất. Trường Sinh đan của hắn là vô giá.
- Đúng vậy, nghe nói một vị lão tổ Sở doanh từng cầu Diệp lão một viên nhưng không thành.
Dương Thăng Bình cũng nghe qua tên tuổi của Diệp lão. Đương nhiên nhân vật như hắn không có tư cách cầu Diệp lão Trường Sinh đan.
Phải biết, tuy Diệp lão xuất thân từ tiểu quốc thế nhưng hắn có địa vị vô cùng quan trọng ở Cuồng Đình đạo thống, bốn thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống đều muốn lôi kéo hắn.
Lúc này, mọi người nhìn lão nhân. Lão nhân trước mắt rất lớn tuổi, mà tu sĩ tuổi già thọ suy luôn khát khao Trường Sinh đan. Đối với người thọ suy, còn thứ gì quan trọng hơn kéo dài sinh mạng của mình chứ?
Rất nhiều người đều có rằng Bành Uy Cẩm có thể đánh động lão nhân này, thế nhưng lão nhân chỉ ngồi đó, híp mắt lại, không hề nhúc nhích, căn bản không bị Trường Sinh đan của Bành Uy Cẩm đánh động.
- Thêm một viên nữa thì sao?
Bành Uy Cẩm cắn răng, lấy thêm một bình. Đây là tất cả Trường Sinh đan của hắn, hắn tiêu tốn rất nhiều tâm huyết mới đổi được từng này. Thế nhưng hắn vô cùng thèm khát bảo vật bày trước mặt lão nhân này nên mới lấy hai viên Trường Sinh đan trao đổi.
Thế nhưng lão nhân không hề hứng thứ với Trường Sinh đan, không thèm quan tâm Bành Uy Cẩm!
Thấy lão nhân không điếm xỉa tới mình, Bành Uy Cẩm giận dữ lui sang một bên. Tuy trong lòng khó chịu nhưng không thể phát giận, dù sao nơi này là Cửa hàng Kiêu Hoành, không ai dám xằng bậy.
Sau Bành Uy Cẩm, có mấy người thử đánh động lão nhân này thế nhưng lão nhân không hề phản ứng, hắn vẫn ngồi đó, híp mắt, giống như đang ngủ.
- Thú vị.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, cười nhạt, dẫn đám người Vương Hàm đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.