Đế Bá

Chương 3323: Vạn thọ quốc đến cầu thân (thượng)




Dù sao Trường Sinh cốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống, nội tình sâu không lường được. Cho dù ngươi mạnh mẽ cách mấy thì cũng chưa chắc có thể đánh đổ Trường Sinh cốc.
Trường Sinh cốc yên tĩnh, Trường Sinh cốc sợ bóng sợ gió, từng tên đệ tử Trường Sinh cốc thủ vững cương vị, thậm chí còn rút đao kiếm khỏi vỏ, gối giáo chờ sáng.
So với đệ tử Trường Sinh cốc có thể chiến đấu bất cứ khi nào thì Lý Thất Dạ cực kỳ rãnh rỗi, không có bất cứ ai đến quấy rầy hắn. Còn hắn thì không bước chân ra khỏi cửa, yên tâm tu hành.
Lý Thất Dạ ngồi lặng trong phòng, nhập định nội thị, giống như thần du thái hư, mình mẩy cứng nhắc chẳng khác gì một bức tượng gỗ.
"Xào xạt, xào xạt, xào xạt..." Không biết trôi qua bao lâu, một loạt tiếng động nhỏ xíu vang lên. Lúc này trên mặt đất trải đầy lá xanh, chỉ thấy một gốc cây già chui ra khỏi lòng đất.
Cây già này chính là cây già mà Lý Thất Dạ chiếm được ở Khuyết Nha Sơn. Sau khi nó đi theo Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ đặt cho cây già này một cái tên, Trường Sinh.
Sau khi cây già Trường Sinh chui khỏi mặt đất thì những cành cây không mấy nhiều lá xanh đung đưa, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
- Ta biết rồi.
Lý Thất Dạ nhìn cây già Trường Sinh đung đưa lá xanh, không khỏi cười nhẹ, nhẹ nhàng vỗ về cây già, ánh mắt sâm thẳm, nói chậm:
- Trường Sinh cốc đúng là có chút thú vị, nội tình rất sâu, đúng là khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt thâm thúy chớp lóe ánh sáng. Hắn đến Trường Sinh cốc đương nhiên không phải để làm thủ tịch đệ tử, sở dĩ làm thủ tịch đệ tử, chỉ là vì hắn tùy hứng mà thôi.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi cây già Trường Sinh, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như đang ngủ.
Lý Thất Dạ ở Bách Hoa cốc nhàn rỗi không có chuyện gì phải lo, thế nhưng mấy ngày sau thì cuộc sống này của hắn bị phá vỡ. Hôm đó, Phạm Diệu Chân tới tìm hắn.
Lúc này Phạm Diệu Chân mặc y phục bó sát, khác hẳn với ngày thường, quần áo thẳng thướm tinh tươm, trên người toát lên khí thế ác liệt. Nhìn kỹ thì nàng mang tới một cảm giác khác, nhìn kỹ thì Phạm Diệu Chân cũng xinh đẹp rung động lòng người, làm con người ta phải sáng mắt.
- Một vị thân vương của Vạn Thọ quốc tới đây.
Sau khi Phạm Diệu Chân nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vào thẳng vấn đề, không hề vòng vo.
Từ sau khi Trường Sinh chân nhân bị trọng thương thì các vị lão tổ cùng nhau chữa thương cho Trường Sinh chân nhân, các vị trưởng lão thì hộ pháp ở bên ngoài bí cốc. Vì vậy rất nhiều chuyện ở Trường Sinh cốc rơi lên người đệ tử trẻ tuổi. Chuyện lần này là một thử thách của đệ tử Trường Sinh cốc.
Làm đại đệ tử dưới gối Trường Sinh chân nhân, Phạm Diệu Chân gánh vác trọng trách. Rất nhiều chuyện ở Trường Sinh cốc do tự nàng chủ trì. Sắp xếp lực lượng phòng thủ Trường Sinh cốc cũng là nàng làm.
Tuy là lâm thời nhận mệnh, thế nhưng Phạm Diệu Chân lại thể hiện thái độ già dặn không hợp với tuổi tác, tài năng lãnh đạo được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Không còn nghi ngờ, làm đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân, Phạm Diệu Chân đã chuẩn bị ngày này từ lâu lắm rồi, bản lĩnh của nàng hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ.
- Sau đó thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Phạm Diệu Chân co rút tròng mắt, thần thái trịnh trọng:
- Thân vương Vạn Thọ quốc mang tới hậu lễ muốn hỏi vợ.
- Là ai?
Lý Thất Dạ nói:
- Để ta đoán xem... là Độc Vương Hoàng Quyền Uy đúng không? Muốn cưới nữ thần y của chúng ta.
- Không sai.
Phạm Diệu Chân trịnh trọng gật đầu, nói rằng:
- Thân vương Vạn Thọ quốc muốn gặp cốc chủ bàn chuyện hai nhà đám hỏi.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười. Trường Sinh chân nhân vừa trọng thương thì Vạn Thọ quốc lập tức phái thân vương tới cửa cầu hôn, muốn tác hợp Độc Vương Hoàng Quyền Uy với Mục Nhã Lan. Động tác này... quá là trùng hợp.
Không sớm cũng không muộn mà lại lựa đúng thời khắc sống còn này phái thân vương tới cửa cầu thân, đúng là quá sức trùng hợp.
- Ngươi đi bẩm bảo với các lão tổ là được rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Các lão tổ nếu không bế quan thì cũng đi chủ trì Tổ Lô cứu trị sư tôn. Trưởng lão thì phần lớn đều hộ pháp ở bí cốc.
Phạm Diệu Chân nói.
Phạm Diệu Chân đã nói thẳng tới mức không thể thẳng hơn được nữa. Chuyện này, do bọn họ quyết định.
- Ngươi là đại sư tỷ, ngươi đi hỏi Nhã Lan thử xem. Tự các ngươi quyết định với nhau.
Lý Thất Dạ nói.
- Nhã Lan từ chối.
Phạm Diệu Chân nói:
- Hơn nữa ta chỉ là đại sư tỷ, còn ngươi mới là đại sư huynh. Làm thủ tịch đệ tử của sư tôn, chuyện này do ngươi chủ trì.
Trong lúc Trường Sinh cốc nguy nan thì Vạn Thọ quốc lại lựa thời khắc sống còn này đến cầu hôn. Chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp, vì vậy Phạm Diệu Chân làm sao có thể đồng ý. Lại nói Mục Nhã Lan không hề có tình cảm với Hoàng Quyền Uy, vì vậy chuyện thông gia này có làm gì thì cũng không thể đồng ý.
- Ngươi làm đại sư tỷ rất xuất sắc, rất ưu tú. Chuyện này, tỷ muội các ngươi quyết định với nhau là được.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Ngươi nghĩ hay lắm!
Phạm Diệu Chân tức giận lườm Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Ngươi đừng hòng lâm trận chạy trốn. Hiện tại Trường Sinh cốc đang lúc nguy nan, ngươi làm thủ tịch đệ tử thì phải gánh vác trọng trách! Coi như chuyện này do tỷ muội chúng ta tự quyết định thì nhất định phải do ngươi đi nói với Vạn Thọ thân vương.
- Muốn ta gánh tai vạ chứ gì.
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, nói rằng:
- Chuyện lần này có thể gây ra chiến tranh. Lần này Vạn Thọ quốc là "lai giả bất thiện", một khi khai chiến thì ta chẳng phải trở thành pháo hôi hay sao.
- Sao hả, sợ rồi sao?
Phạm Diệu Chân háy Lý Thất Dạ, trừng mắt khiêu khích hắn.
- Nha đầu, đừng dùng phép khích tướng.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói ung dung:
- Phép khích tầm này tướng không hề có tác dụng với ta.
- Đừng quên ngươi chính là thủ tịch đệ tử. Đừng có hòng chiếm toa lét mà không chịu ỉa. Không kêu ngươi ra tuyến đầu chiến đấu thì đã ưu đãi ngươi dữ lắm rồi.
Phạm Diệu Chân tức giận háy Lý Thất Dạ, nói rằng.
- Nhã nhặn, nhã nhặn lại. Ngươi là đại diện của Trường Sinh cốc, làm sao có thể ăn nói tục tĩu như vậy được chứ, nhã nhặn lại.
Lý Thất Dạ mỉm cười uốn nắn nàng, nói rằng:
- Coi chừng làm hỏng hình tượng thục nữ.
- Bớt ba hoa với ta, đi, hoặc không đi.
Phạm Diệu Chân nghiến răng, siết chân siết tay, không nói được mấy câu thì đã bộc lộ bản tính tiểu ma nữ.
Nhìn dáng vẻ nghiến răng của nàng lúc này, giống như nếu như Lý Thất Dạ không đồng ý thì nàng sẽ đánh Lý Thất Dạ một trận tàn nhẫn.
- Đi, làm sao không đi chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, vâng lời nói rằng:
- Mệnh lệnh của đại sư tỷ, ta dám làm trái sao? Nếu không thì, Trường Sinh cốc không có chỗ cho ta cắm dùi mất.
- Bớt lắm lời.
Phạm Diệu Chân giận nghiến răng, tàn nhẫn bấm hông Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ đau tới mức nhe răng nhếch miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.