Đế Bá

Chương 3330: Nhìn xuống (thượng)




Tu sĩ cường giả bên ngoài cũng không nói gì. Bất luận thực lực của Lý Thất Dạ bao lớn, chỉ cần là người được tổ thụ của Trường Sinh cốc thừa nhận thôi thì đã có đủ vốn liếng. Bất luận người nào được tổ thụ thừa nhận, như vậy sẽ có vốn liếng khoác lác cả đời.
Huống chi lúc này Lý Thất Dạ khống chế tổ thụ đóng đinh một vị Chân Thần đăng thiên, chiến tích này, có khoác lác như thế nào thì cũng không hề quá phận.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, khống chế tổ thụ không hề khó khăn. Không nói tới Trường Sinh lão thụ độc nhất vô nhị, chỉ riêng Thái Sơ Thụ mà hắn sáng tạo thì cũng đã vô cùng nghịch thiên rồi. Cho nên đối với Lý Thất Dạ, khống chế Kiếm Tùng chỉ là việc dễ như ăn cháo mà thôi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tới gần, hai mắt Tiếu Hồng Hạm lộ vẻ hoảng sợ. Dù sao trên thế gian này rất ít người không sợ chết, khi cái chết tới gần, bất luận người nào cũng đều cảm thấy hoảng sợ.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Tiếu Hồng Hạm tái mặt, quát lớn. Lúc này hắn muốn giãy dụa, thậm chí không tiếc bạo thể giúp chân mệnh chạy trốn.
Thế nhưng Kiếm Tùng đóng đinh hắn, căn bản không cho hắn cơ hội, đóng đinh hắn cùng với chân mệnh, căn bản không cho hắn bạo thể bỏ chạy.
Tiêu Hồng Hạm bị đóng đinh trên hư không, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Tiếu Hồng Hạm, nói lạnh nhạt:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì? Đương nhiên là chặt đầu ngươi, lẽ nào lại nhân từ thả ngươi hay sao?
- Ngươi... ngươi đừng quên rằng ta chính là quốc sư Vạn Thọ quốc, mà Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc đời đời giao hảo. Ngươi phá hỏng hữu nghị ngàn vạn năm giữa Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc thì là tuyên chiến với Vạn Thọ quốc!
Tiếu Hồng Hạm thấy sợ, lập tức khơi ra hữu nghị ngàn vạn năm. Đây là một cách xin tha của hắn.
- Hữu nghị ngàn vạn năm sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:
Hữu nghị của ngươi cũng quá khéo rồi. Cốc chủ của chúng ta bị người ta lén đánh trọng thương, Vạn Thọ quốc các ngươi lại trùng hợp tới đây cầu hôn, người muốn cưới lại còn là nữ thần y của Trường Sinh cốc chúng ta. Sau khi trở mặt thì quốc sư nhà ngươi cũng tới quá đúng lúc, chẳng lẽ ngươi cũng trùng hợp ở gần Trường Sinh cốc hay sao?
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, rất nhiều tu sĩ cường giả ở bên ngoài giật mình. Bởi vì rất ít người biết tin Trường Sinh chân nhân bị thương, bây giờ Lý Thất Dạ nói như vậy, mọi người lập tức hiểu, Vạn Thọ quốc muốn nhân cơ hội này thăm dò Trường Sinh cốc.
- Chuyện này... chuyện này... chỉ là trùng hợp... trùng hợp mà thôi.
Tiếu Hồng Hạm nói ngay. Lúc này hắn hoàn toàn không quan tâm tới tôn nghiêm. Đối mặt với cái chết, tôn nghiêm không đáng đồng xu cắc bạc nào cả.
- Hóa ra là trùng hợp.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Xem ra ta trượt tay, không cẩn thận chém đứt đầu của ngươi thì cũng là trùng hợp. Con người của ta thích nhất là trùng hợp.
Tiếu Hồng Hạm tái mặt, biết xin tha Lý Thất Dạ là không có tác dụng.
- Nếu như ngươi giết ta thì chắc chắn sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho Trường Sinh cốc.
Cuối cùng Tiếu Hồng Hạm hít một hơi thật sâu, nếu như xin tha không có tác dụng vậy thì hắn uy hiếp:
- Đằng sau chuyện này có một ít người mà ngươi vĩnh viễn không thể chọc nổi, Trường Sinh cốc vĩnh viễn không thể chọc nổi.
- Thế gian còn có người mà ta không chọc nổi sao?
Lý Thất Dạ cười đậm.
- Không sai.
Tiếu Hồng Hạm sụ mặt, nói lạnh lùng:
- Có một ít người, ngươi vĩnh viễn không chọc nổi, hơn nữa hắn tới từ phía trên. Đừng nói là giết ngươi, sợ rằng tiêu diệt Trường Sinh cốc của các ngươi cũng là chuyện dễ dàng...
Thế nhưng Tiếu Hồng Hạm vẫn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã vung tay lên, đầu của hắn rơi xuống đất, máu tươi phun mạnh từ cần cổ, nhuộm đỏ đại địa.
Đầu của Tiếu Hồng Hạm rơi lên mặt đất, lăn đi cực xa. Đôi mắt của hắn trừng to, hắn không ngờ mình lại chết như vậy, hơn nữa uy hiếp của hắn không hề có một chút tác dụng gì.
- Người ta chọc không nổi sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, thái độ hời hợt:
- Ta vui, trời cao biển rộng, thế gian yên bình. Ta giận, vạn thế tan vỡ, chúng đế run rẩy. Trên thế gian này, có người nào mà ta không chọc nổi chứ?
Lời này hời hợt như gió thổi, thế nhưng lại vô cùng hung bạo. Mọi người nín thở, bọn họ lần đầu tiên nghe được lời nói bá đạo như vậy, lần đầu tiên nghe có người dám nói chúng đế run rẩy.
Trước sự bá đạo này, mọi người mất rất lâu mới hoàn hồn lại. Chuyện này quá chấn động, cho dù Lý Thất Dạ nói rất hời hợt thế nhưng lại vô cùng thô bạo.
Cuối cùng, Trường Sinh cốc bắt hết toàn bộ những đệ tử còn sống của Vạn Thọ thân vương, bị áp giải tới bên ngoài sơn môn, đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ.
Những đệ tử này quỳ gối bên ngoài sơn môn, mặt mày trắng nhách, mình mẩy run rẩy. Lúc đến bọn họ ưỡn ngực rất cao, lúc này bọn họ là cá nằm trên thớt.
Lý Thất Dạ chỉ hời hợt nhìn bọn họ, vung tay lên, từng viên đầu lâu lăn lóc trên mặt đất, máu tươi nhuộm đầy đất.
Tên đệ tử cuối cùng còn sống sót sợ hãi nằm liệt người trên đất, đái ướt đũng quần.
- Chuyển lời giúp ta.
Lý Thất Dạ nói điềm đạm:
- Lúc nào ta rãnh thì sẽ đi Vạn Thọ quốc, tiêu diệt các ngươi.
Cuối cùng tiện tay ném người này ra ngoài. Tên đệ tử còn sống này sợ mất hồn mất vía, xoay người chạy trốn, hận không thể mọc thêm hai chân để mình sớm thoát khỏi nơi này.
Mọi người không ai biết nói gì, bất luận cường giả tu sĩ bên ngoài hay là đệ tử Trường Sinh cốc, trong nhất thời, bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Đối với đệ tử Trường Sinh cốc, tuy bọn họ có hơi không thoải mái thế nhưng cảm giác hưng phấn chiếm nhiều hơn. Bởi vì trước nay Trường Sinh cốc luôn điệu thấp, không tranh giành với bên ngoài.
Vì vậy tuy Trường Sinh cốc nắm quyền Trường Sinh đạo thống, thế nhưng lúc bình thường Trường Sinh cốc hầu như bị quên lãng, không giống những chính thống nắm quyền đạo thống khác: cao cao tại thượng, hiệu lệnh thiên hạ, khống chế những đại giáo truyền thừa trong đạo thống. Về mặt này, Trường Sinh cốc chọn cách trị vì theo tự nhiên.
Cũng chính vì vậy, tuy là người nắm quyền đạo thống, thế nhưng đệ tử Trường Sinh cốc không có hùng hổ dọa người hay có khí thế khiếp người đi đối diện với những tu sĩ đại giáo tông môn khác.
Thậm chí còn bị một ít đệ tử đại giáo cương quốc leo lên đầu lên cổ, chẳng hạn như Vạn Thọ quốc.
Lúc này phong cách làm việc của Lý Thất Dạ không giống với phong cách thuận theo lẽ tự nhiên của Trường Sinh cốc, thậm chí còn là hung hăng bá đạo.
Lúc này Lý Thất Dạ nói chuyện không hợp thì ra tay đồ sát, thậm chí còn giết luôn cả Chân Thần đăng thiên, nháy mắt xé rách mối quan hệ mỏng tanh giữa Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc, thậm chí còn không ngại tuyên chiến với Vạn Thọ quốc.
Đổi lại là những người khác ở Trường Sinh cốc, thậm chí ngay cả lão tổ, thì cũng không ai dám làm chuyện như vậy. Phong cách làm việc của Trường Sinh cốc xưa nay luôn chừa đường lui cho người khác chứ không đuổi tận giết tuyệt giống như Lý Thất Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.