Đế Bá

Chương 3470: Một Kiếm Đồ Sát




"Xuy ---" Trong nháy mắt, Ma Đao thái tử lại ra tay, hắn là một tên sát thủ, biết lúc nào là thời cơ tốt nhất.
Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để hắn phản công. Hắn không cho Vũ Băng Ngưng thời gian hồi phục, đao hóa hàn mang, nhắm thẳng Lý Thất Dạ. Mục tiêu của hắn không phải Vũ Băng Ngưng mà là Lý Thất Dạ. Hàn mang lấp lóe, chém về phía Lý Thất Dạ, muốn chém đứt đầu Lý Thất Dạ.
Ma Đao thái tử tung đao trí mạng, Vũ Băng Ngưng hoảng hốt, lập tức vung chiến kích, muốn ngăn cản đao này của Ma Đao thái tử. Thế nhưng lúc này nàng là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thể ngăn cản được đao này của Ma Đao thái tử.
"Keng" Chiến kích của Vũ Băng Ngưng bị đánh bay, lúc này Vũ Băng Ngưng không thể làm gì được nữa.
Nhìn thấy Ma Đao thái tử tung đao chém về phía Lý Thất Dạ, mọi người biết, lần này Lý Thất Dạ chết chắc rồi.
Mà lúc này, Lăng Tịch Mặc che chắn trước người Lý Thất Dạ không có năng lực ngăn cản đao này của Ma Đao thái tử. Nàng chỉ có thể đưa mình chặn đạo, chắn người trước mặt Lý Thất Dạ, mặc cho trường đao của Ma Đao thái tử chém về phía mình.
Lúc này, Lăng Tịch Mặc cũng biết mình chết chắc rồi. Thế nhưng cho dù đao này của Ma Đao thái tử khiến con người ta sợ hãi mất hồn mất vía thì nàng vẫn che chắn trước mặt Lý Thất Dạ, lấy thân mình ngăn cản đao này.
Vũ Băng Ngưng cũng hoảng hốt, biết đao này mà chém xuống thì Lý Thất Dạ chắc chắn phải chết. Thế nhưng nàng không thể làm gì khác, không thể cứu Lý Thất Dạ.
"Ầm" Trong nháy mắt, tất cả đều dừng lại. Lát sau, Lăng Tịch Mặc mới hoàn hồn, phát hiện mình chưa chết, trên người không hề đau đớn chút nào, cũng không có chảy máu.
Vũ Băng Ngưng vốn cho rằng không thể cứu vãn nữa nên nhắm mắt lại, nhưng lúc này lại mở mắt, vội vàng nhìn tới.
Mọi người nhìn tới, chỉ thấy trường đao của Ma Đao thái tử bị một đôi tay kẹp lấy. Đôi tay này hời hợt kẹp lấy trường đao của Ma Đao thái tử, mặc cho Ma Đao thái tử kéo như thế nào thì cũng không thể kéo trường đao về, khiến hắn hoàn toàn biến sắc.
Tình hình bất ngờ thay đổi khiến mọi người nhìn tới, chỉ thấy người kẹp lấy trường đao chính là Lý Thất Dạ.
"Keng" Chỉ thấy Lý Thất Dạ uốn ngón tay, trường đao của Ma Đao thái tử bị ngắt thành hai khúc, khiến cho Ma Đao thái tử ngơ ngác. Thanh trường đao này của hắn là một thanh thần đao, thế nhưng vào tay Lý Thất Dạ lại mềm nhũn như đậu hủ.
- Nha đầu khờ.
Lý Thất Dạ đứng lên, vỗ nhẹ vào Lăng Tịch Mặc đang đờ người như gà gỗ, lắc đầu nhẹ.
Lúc này, Lý Thất Dạ đỡ lấy Vũ Băng Ngưng đang chao đảo cơ thể, đút một viên tiên đan vào miệng Vũ Băng Ngưng, mỉm cười nói rằng:
- Nha đầu, ngươi không hiểu ta chút nào cả. Mấy con kiến hôi mà thôi, làm sao có thể làm gì chân long ngủ say chứ.
Nói xong thì đỡ Vũ Băng Ngưng ngồi xuống, để nàng chữa thương.
Sau khi Lý Thất Dạ đứng dậy thì nhìn đám người Ma Đao thái tử. Ba người Ma Đao thái tử hoàn toàn biến sắc, Lý Thất Dạ còn chưa ra tay thì bọn họ đã lui về phía sau, sắc mặt trắng nhách.
Có thể nói, ba người Ma Đao thái tử vẫn còn rất sợ hãi Lý Thất Dạ, bởi vì kiếm của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì ---
Lý Thất Dạ vẫn không nhúc nhích, nhưng Bàn Long công tử đã liên tục lùi về phía sau, quát lớn.
- Các ngươi, đáng chết!
Lý Thất Dạ từ từ nói ra bốn chữ này. Bốn chữ này tuy không lớn, thế nhưng rất khí phách, giống như là chuyện chắc chắn phải xảy ra.
- Ta... lão tổ của ba đạo thống đều ở nơi này, không cho phép ngươi làm bậy ---
Ba người Ma Đao thái tử đều bị ánh mắt của Lý Thất Dạ hù sợ, quát lớn lên.
Thế nhưng, trong nháy mắt, Ma Đao thái tử đột nhiên im lặng. Ánh kém lóe lên, thời gian dừng lại, vạn vật dừng lại. Lâu sau, mới nghe "keng", thiết kiếm rút ra khỏi vỏ, sau đó thời gian mới bắt đầu chảy tiếp.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ rút thiết kiếm đằng sau lưng Lăng Tịch Mặc. Thế nhưng kiếm này của Lý Thất Dạ quá nhanh nên khi mọi người nhìn thấy ánh kiếm thì thời gian đã dừng lại, qua hồi lâu thì mới nghe được tiếng rút kiếm.
Khi thời gian bắt đầu trôi tiếp thì chỉ nghe ba tiếng "đùng đùng đùng", chỉ thấy đầu của Ma Đao thái tử, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn lần lượt rơi xuống đất.
Khi đầu rơi xuống mặt đất thì chỉ nghe "phốc", máu tươi từ cần cổ trào ra như cột nước. Ba người Ma Đao thái tử vẫn còn có thể tận mắt nhìn thấy cảnh này. Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy cơ thể của mình ngã "ầm" xuống đất.
Bọn họ muốn gào thét, thế nhưng dù miệng mở thật rộng thì cũng không thể phát ra âm thanh. Cảnh tượng này, quá khủng bố. Chiêu kiếm này, quá nhanh.
Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, vô số người bị kiếm này hù sợ.
- Tiểu súc sinh ---
Lúc này, có cường giả Kiếm Trủng gào lên, bởi vì Kiếm Tôn là chưởng môn của bọn họ, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn chưởng môn của mình bị giết chứ.
- Giết ---
Trong nháy mắt, bất kể Bàn Long đạo thống, Kiếm Trủng, hay Khai Thiên đạo thống thì đều có Chân Thần phẫn nộ gào lên. Lúc này mấy trăm cường giả Chân Thần của ba đạo thống điên cuồng hét lên, phóng hết lên trời, cùng lúc ra tay, bảo vật đánh về phía Lý Thất Dạ. Nhất thời, "đùng" một tiếng, từng món bảo vật chiếu sáng thiên địa, khí tức đáng sợ đánh tới như bão táp.
"Keng ---" Thiết kiếm ra khỏi vỏ. Thiết kiếm vừa ra khỏi vỏ thì thời gian lập tức dừng lại, khi tiếng "keng" vang lên thì thiết kiếm đã trở lại vào bao, thời gian lại bắt đầu trôi tiếp.
Lý Thất Dạ xuất kiếm quá nhanh, không ai nhìn rõ Lý Thất Dạ vung kiếm như thế nào.
"Đùng, đùng, đùng..." Từng viên đầu lâu rớt khỏi bầu trời. Khi những viên đầu lâu này lăn lóc trên mặt đất, hai mắt nhìn lên trời thì có thể nhìn thấy cơ thể của bọn họ vẫn còn bay lơ lửng trên trời, thế nhưng máu tươi lại tuôn trào khỏi cổ, xẹt ngang bầu trời như một vệt cầu vồng.
Nhất thời, một cột máu xẹt quang bầu trời như một vệt cầu vồng, bầu trời rớt mưa máu. Cuối cùng những thi thể không đầu lơ lửng trên bầu trời rơi "ầm ầm ầm" xuống đất.
Nhìn thi thể của mình rơi xuống đất, mấy cái đầu lâu há to miệng, thế nhưng lại không thể phát ra âm thanh, cuối cùng đi đời nhà ma. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ vốn muốn giết chết Lý Thất Dạ, thế nhưng Lý Thất Dạ vừa rút trường kiếm thì tất cả mọi chuyện đã đâu vào đó, không ai có thể ngăn cản một kiếm này của Lý Thất Dạ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
- Tam đại đạo thống, bất cứ ai sống sót thì cũng đừng hòng rời khỏi nơi này.
Lúc này, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn lão tổ của tam đại đạo thống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.