Đế Bá

Chương 3556: Người Không Ai Có Thể Ngờ Tới




Cổ tháp được điêu khắc từ nham thạch, cả tòa cổ tháp liền thành một khối, để người ngoài nhìn là biết ngay tòa cổ tháp này được điêu khắc từ một khối nham thạch cực kỳ lớn.
Cổ tháp cổ điển khí khái, tuy rằng bị chôn ở dưới lòng đất, thế nhưng nhìn bề ngoài thì cũng biết nó đã trải qua vô số năm tháng. Quan trọng hơn là, trên cổ tháp điêu khắc vô số phù văn, phù văn nào cũng dồi dào khí thế, tự thành thiên địa, như thể mỗi một phù văn đều có thể trấn áp một vùng tinh không.
Tòa cổ tháp này khắc vô số phù văn, có thể trấn áp tất cả mị si quỷ quái trên thế gian, có thể trấn áp tất cả ma vương ác thần.
Cũng không biết tòa cổ thấp này đã bị chôn dưới đất bao nhiêu năm tháng. Tuy rằng phù văn trên cổ tháp vẫn còn lấp lánh ánh sáng, thế nhưng ánh sáng của nó cực kỳ yếu ớt, giống như thời gian đã mài giũa suy yếu sức mạnh của những phù văn này.
Từ hào quang yếu ớt của phù văn, có thể thấy khi vừa mới được khắc lên tòa cổ tháp này, phù văn nhất định lấp lánh kim quang, cực kỳ mạnh mẽ, trấn áp chư thiên.
- Phù văn thủy tổ! Đây là văn chương trấn áp.
Nhìn vô số phù văn khắc trên cổ tháp, có lão tổ nhìn ra manh mối, giật mình nói rằng.
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người nín thở nhìn cổ tháp nhô khỏi mặt đất.
- Dưới tháp có người.
Có người tinh mắt, nhìn thấy dưới cổ tháp có hai người. Là hai người bọn họ kéo cổ tháp ra khỏi mặt đất, hai người bọn họ dùng sức chín trâu hai hổ nâng cổ tháp khỏi mặt đất, lơ lửng giữa trời.
- Là Mộc Thiếu Thần cùng Liệt Thiên Cuồng hủy.
Lúc này mọi người nhìn rõ khuôn mặt của hai người này, không khỏi giật mình.
Khi mọi người tập trung sự chú ý của mình vào trận chiến giữa đệ nhất hung nhân cùng Long Tượng Võ Thần thì không ai để ý Mộc Thiếu Thần cùng Liệt Thiên Cuồng Hủy đã lén chuồn khỏi võ đình.
Nhìn cổ tháp trên không trung, Lý Thất Dạ rất bình tĩnh, nói chậm:
- Tới rồi. Trời làm bậy thì còn có thể sống, tự làm bậy thì không thể sống!
Khi nhìn thấy cổ thấp, Lý Thất Dạ không hề bất ngờ, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.
- Hiền chất, các ngươi đang làm gì?
Hai mắt Long Tượng Võ Thần lạnh xuống, tập trung nhìn cổ tháp. Lúc này hắn cảm thấy không ổn, thế nhưng lại không biết bên trong cổ tháp là thứ gì.
- Há, Vũ Thần, quên nói với ngươi, đây là đại lễ mà ta muốn tặng ngươi cùng Chu Tương võ đình.
Mộc Thiếu Thần cười lớn, nói rằng:
- Đồng thời cũng là đại lễ dành tặng Vạn Thống Giới. Ngày hôm nay thật sự là ngày đại hỉ của ta, hơn nữa còn là song hỉ lâm môn. Không chỉ sắp cưới được mỹ kiều thê, mà quan trọng hon là, hôm nay Mộc Thiếu Thần ta quân lâm thiên hạ, nhất thống Vạn Thống Giới.
Nói tới đây, Mộc Thiếu Thần cười lớn.
Trong nháy mắt, Mộc Thiếu Thần cùng Liệt Thiên Cuồng Hủy nhanh chóng rút lui, rời xa Chu Tương võ đình.
Lời nói của Mộc Thiếu Thần làm Long Tượng Võ Thần biến sắc, biết đại sự không ổn.
Mọi người nghe vậy thì hít lạnh. Quân lâm thiên hạ, nhất thống Vạn Thống Giới, dã tâm thật là đáng sợ.
"Vù..."  Lúc này, chỉ thấy cổ tháp xuất hiện những sợi ánh sáng. Những sợi ánh sáng này không phải do phù văn lan tỏa, mà lan tỏa từ bên trong cổ tháp. Hơn nữa, những sợi ánh sáng này là những sợi ánh sáng hắc ám.
Những sợi ánh sáng hắc ám này như thực chất, lan tỏa ra từ bên trong cổ tháp.
Những sợi ánh sáng hắc ám lan tỏa ra từ bên trong cổ tháp lau đi tất cả phù văn bên trên cổ tháp. Theo ánh sáng hắc ám ngày càng sáng, phù văn trên cổ tháp ngày càng yếu, cuối cùng ánh sáng của phù văn tắt hẳn, trở nên u ám.
Chỉ nghe "sa, sa, sa", tất cả phù văn trên cổ tháp rơi xuống mặt đất như hạt cát.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc..." Sau khi tất cả phù văn rớt xuống hết thì cổ tháp xuất hiện vết nứt. Lúc này, bên trong tháp giống như có thứ tà ác nào đó đang chui ra ngoài.
- Không ổn...
Long Tượng Võ Thần biến sắc, quát lớn lên. Thế nhưng, lúc này Long Tượng Võ Thần cho dù có hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng đã muộn rồi.
"Ầm..." Chỉ thấy cổ tháp sụp đổ, chia năm xẻ bảy, vô số đá vụn bay tán loạn.
"Bồng..." Ngay lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một trận cuồng triều bao trùm lấy thiên địa. Chỉ thấy hắc ám khuếch trương như bão tố, chớp mắt che khuất toàn bộ bầu trời. Trong nháy mắt, toàn bộ Chu Tương võ đình rơi vào hắc ám, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Thế nhưng hắc ám tới nhanh thì đi cũng nhanh. Chỉ trong nháy mắt, tất cả hắc ám co rút lại, như cuồng triều rút, trong nháy mắt, Chu Tương võ đình sáng sủa trở lại.
Mọi người hoàn hồn, giương mắt nhìn sang, chỉ thấy chỗ cổ tháp sụp đổ có một người đang đứng ở đó. Đây là một người đen như mực. Chỉ thấy người này toàn thân hắc ám, tan vào bóng tối, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Áo choàng sau lưng hắn phấp phới, áo choàng này cũng là hắc ám, do hắc ám ngưng tụ thành. Khi áo choàng này phấp phới theo gió thì cứ như hắc ám có thể cuốn tới bất kỳ nơi đâu trên thế gian.
Mọi người nhìn người toàn thân hắc ám này. Bất kể ngươi mạnh như thế nào thì cũng không thể nhìn rõ hắn, không thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Hắn như hòa tan vào hắc ám, khiến cho người ta có cảm giác rằng hắn có mặt ở khắp mọi nơi.
Đáng sợ hơn là, hắn đứng ở nơi đó, tuy không có khí tức kinh thiên, thế nhưng lại khiến cho mọi người phải rùng mình. Bất kỳ ai nhìn hắn thì cũng cảm thấy rợn người, ngay cả Long Tượng Võ Thần cũng không ngoại lệ. Bởi vì trực giác nói cho mọi người biết người này chính là hắc ám chúa tể, hắn nắm giữ tất cả sức mạnh của hắc ám, hắn có thể lấp kín thiên địa, xua tan tất cả ánh sáng trên thế gian.
Long Tượng Võ Thần nhìn kỹ người này, không biết vì sao người này rất quen mắt. Long Tượng Võ Thần luôn cảm thấy rằng đã gặp hắn ở đâu đó, rất là quen thuộc.
- Người này... người này... người này chẳng lẽ là...
Long Tượng Võ Thần đột nhiên giật mình, trong lòng nảy sinh một suy đoán lớn mật. Khi này, hắn đã hiểu vì sao người này lại quen thuộc tới như vậy. Nghĩ tới đây, Long Tượng Võ Thần rùng mình.
- Không sai, ngươi đoán đúng rồi.
Khi Long Tượng Võ Thần nảy sinh suy đoán lớn mật trong lòng thì Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:
- Hắn chính là thủy tổ của Chu Tương võ đình các ngươi... Vũ Tổ!
- Cái gì.. hắn... hắn chính là Vũ Tổ!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người rùng mình, lập tức hét ầm lên. Ngay cả lão tổ cũng ngơ ngác thất sắc.
- Không thể nào! Đừng có làm bẩn sự thuần khiết của thủy tổ chúng ta!
Tuy rằng Long Tượng Võ Thần đã có suy đoán, thế nhưng hắn không chịu thừa nhận, quát lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.