Đế Bá

Chương 3580: Thái Thanh Hoàng (Thượng)




Ngân Bí quân đoàn, vô số người khi nhìn thấy lá cờ xí này đều bị hù mất hồn mất vía, rất nhiều người bị hù trốn đi thật xa.
Ngân Bí quân đoàn là quân đoạn mạnh nhất, đáng sợ nhất Cửu Bí đạo thống. Đừng nói Cửu Bí đạo thống, mà nhìn khắp Đế Thống Giới, quân đoàn như Ngân Bí quân đoàn có thể đếm trên đầu ngón tay, qua đó có thể thấy Ngân Bí quân đoàn mạnh mẽ như thế nào.
Đương nhiên, ở trong nơi đóng quân nghiêm ngặt như vậy mà Lý Thất Dạ lại từ trên trời rớt vào quân đoàn, nên toàn bộ Ngân Bí quân đoàn không như gặp đại địch mới là lạ.
Nếu như nói ngồi trên thần xa bảo kiệu là uy phong lẫm lẫm, như vậy đi ra đường bằng một tòa cung điện thì được coi là gì?
Trước đó, thanh thế đi đường của Mộc Thiếu Thần rất lớn, thế nhưng so với đội hình trước mắt thì đội ngũ của Mộc Thiếu Thần rất là khó coi.
Đội ngũ xuất hành này có một nhánh quân đoàn trăm vạn người hộ tống, hơn nữa thứ mà chủ nhân ngồi không phải là xe ngựa hay là cỗ kiệu, mà là một tòa cung điện cao lớn. Tòa cung điện này tráng lệ giống như hoàng cung, được tám vị đại lực sĩ vàng lấp lánh nâng lên.
Thử nghĩ mà xem, một người đi ra ngoài, có đại quân trăm vạn người hộ tống, ngồi ở bên trong một tòa cung điện, đây là chuyện chấn động biết mấy. Phô trương như vậy, nhìn khắp Đế Thống Giới, ít ai có thể sánh bằng.
Phô trương như vậy, khắp Đế Thống Giới không có mấy người có thể sánh bằng, thậm chí có thể nói là duy nhất Đế Thống Giới.
Đi vào bên trong cung điện. Cung điện này tráng lệ, vật trang trí khắp hoàng cung rất sang trọng, không phải thứ mà mấy tay nhà giàu bày chồng chất có thể so sánh. Chỉ riêng một vài bức tranh treo trên hoàng cung thôi thì cũng đủ để hạ thấp cung điện được xây từ bảo thạch thần thiết này rồi.
Những bức tranh này ghi chép công lao quét ngang bát hoang của chủ nhân nó.
Đi chậm trong cung điện này, Lý Thất Dạ bình thản tự tại, bước chân nhàn nhã, không hề kinh ngạc, giống như đang đi bộ trong hậu hoa viên nhà mình vậy.
Cuối cùng, Tôn Lãnh Ảnh dẫn Lý Thất Dạ đi vào một căn phòng hoàng gia. Nơi này có rất nhiều người hầu, cũng rất xa hoa, tùy tiện lấy ra một khối bảo mộc thì cũng có thể bán được giá trên trời.
Khi vừa đi vào nơi này thì mùi thuốc phả vảo mặt, chỉ cần là người biết hàng thì vừa nghe mùi thuốc thì đã biết thuốc này chắc chắn kinh thế hãi tục, nhất định là tuyệt thế bảo đan.
Trên giường lớn có một ông lão đang nằm nửa người. Ông lão dựa lưng trên giường, chiếc giường mà ông lão nằm được làm từ thần mộc, thứ phủ trên người chính là lông vũ của cửu thải bảo loan.
Ông lão nằm nửa người ở đó, trên người khoác áo màu ráng mây, khiến hắn trông như đang nằm trong mây, giống như một vị tiên nhân.
Ông lão cao lớn uy mãnh, nếu như hắn đứng lên thì chắc chắn sẽ cao hơn tất cả mọi người phân nửa. Tuy rằng tóc hắn đã trắng, thế nhưng là màu trắng bạc, khi tung xỏa lên vai thì giống như những sợi chỉ bạc.
Ông lão mắt lớn miệng rộng, giống như một con hùng sư bườm bạc, cực kỳ uy vũ. Khi đôi mắt của hắn trợn lên thì thế giới trở nên chói lòa, cứ như hắn nhắm mắt thì trời tối, còn hắn mở mắt thì trời sẽ sáng, toàn bộ thế giới đều tồn tại theo cái nhắm mở mắt của hắn.
Ông lão nằm nửa người ở đó, hắn vốn là một con hùng sư uy vũ, thế nhưng bây giờ dáng vẻ của hắn có mấy phần uể oải, khiến cho người ta có cảm giác giống như một ngọn đèn cạn dầu.
- Bệ hạ, đã mời khách tới rồi.
Dẫn Lý Thất Dạ vào trong này, Tôn Lãnh Ảnh khom người, sau đó đứng vào bên trong bóng tối như một cái bóng.
Tôn Lãnh Ảnh, ở Cửu Bí đạo thống hắn có tiếng tăm rất kinh người, thậm chí có người còn gọi hắn là vị vua trong bóng râm. Ở trong Cửu Bí đạo thống có vô số tính mạng nằm trong tay của hắn, nói không khuếch đại, hắn chỉ cần nhấc tay một cái thì có thể hủy diệt một đại giáo thế gia.
Ở Cửu Bí đạo thống, tồn tại quyền uy như Tôn Lãnh Ảnh, có vô số cường nhân cúi đầu với hắn.
Ở Cửu Bí đạo thống, chỉ có một người có thể khiến Tôn Lãnh Ảnh khom lưng, khiến Tôn Lãnh Ảnh cung kính như thế. Hắn chính là... Thái Thanh Hoàng!
Thái Thanh Hoàng, người thống trị Cửu Bí đạo thống, người cầm quyền Đấu Thánh vương triều, là một vị bất hủ sâu không lường được! Đáng sợ hơn là, hắn còn có một đứa con gái vô địch thế gian!
Tôn Lãnh Ảnh là ai, là một vị bất hủ, định đoạt sinh tử. Thế nhưng hắn lại cung kính với Thái Thanh Hoàng như thế, có thể thấy Thái Thanh Hoàng đáng sợ như thế nào.
Thái Thanh Hoàng, tam thế xưng hoàng, là đời hoàng đế cầm quyền dài nhất Đấu Thánh vương triều, cầm quyền Đấu Thánh vương triều suốt ba thời đại, thống trị Cửu Bí đạo thống ba thời đại.
Thậm chí có thể nói rằng Thái Thanh Hoàng là người cầm quyền lâu nhất Đế Thống Giới. Tuy rằng vẫn còn một số ông lão cầm quyền đạo thống của mình, thế nhưng những ông lão này đã lui ra đằng sau hậu trường, rất ít quan tâm tục sự.
Thế nhưng Thái Thanh Hoàng lại khác, tam thế cầm quyền, hơn nữa còn là quyền độc tài, tam thế chủ trì sự vụ của Cửu Bí đạo thống, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ. Chính vì vậy, tam thế tới nay, quyền lực của Cửu Bí đạo thống vẫn nằm chắc trong tay Thái Thanh Hoàng.
Thái Thanh Hoàng được Đế Thống Giới ca tụng là sâu không lường được, hắn tam thế xưng hoàng, nắm chặc quyền lực của Cửu Bí đạo thống, không ai có thể rung chuyển.
Cũng chính vì vậy, dưới sự thống trị của Thái Thanh Hoàng, Cửu Bí đạo thống như mặt trời ban trưa, thậm chí còn vượt qua Mộc gia.
Điều này khiến cho không ít người nghĩ rằng Cửu Bí đạo thống có địa vị như ngày hôm nay chính là nhờ Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng!
Lúc này Thái Thanh Hoàng mở mắt, nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Có khách đến nhưng bổn tọa lại không thể đứng dậy nghênh đón, thất lễ rồi.
Nói xong câu này, khuôn mặt của Thái Thanh Hoàng đỏ như trái gấc, giống như hắn phải vất vả lắm mới nới hết câu nói này, giống như một người đang hồi quang phản chiếu.
- Khách khí, ta chỉ lạc đường tới đây mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý ngồi xuống.
Lý Thất Dạ tùy ý ngồi xuống làm rất nhiều người hầu hít lạnh. Đừng nói Cửu Bí đạo thống, mà khắp Đế Thống Giới, người có tư cách ngồi trước mặt bệ hạ của bọn họ rải rác không nhiều.
Thái Thanh Hoàng không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm một lát, ánh sáng trong mắt hắn giống như đèn cạn dầu chập chờn trong đêm, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì sẽ tắt.
- Bổn tọa hiệu là Thái Thanh, không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Thái Thanh Hoàng nói xong câu nói này thì có hơi uể oải, nhắm mắt lại. Cứ như mỗi lần hắn nói một câu thì sẽ muốn nghỉ ngơi một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.