Đế Bá

Chương 3590: Đều Là Của Ta




Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật nhiều vô số kể bên trong bảo khố thì hắn bị rung động ngay tức khắc.
Vậy mà người trẻ tuổi như Lý Thất Dạ lại không hề có phản ứng nào hết, giống hệt như đang đi chợ lựa rau, hoàn toàn không coi vào đâu cả.
Trương Giáp Đệ không biết nên hình dung tâm trạng lúc này như thế nào nữa. Hắn tin rằng thế gian này không có mấy ai có thể bình tĩnh đứng trước bảo khố này, huống chi là còn có thể tự do lựa chọn bảo vật bên trong bảo khố nữa.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại làm được. Những món bảo vật kinh thế hãi tục này trong mắt Lý Thất Dạ chẳng khác gì những bó cải trắng.
Lúc này hắn nhìn không thấu chủ nhân mới. Hắn rốt cuộc là phản ứng chậm trễ, hay là nhìn nhiều nên chai mắt.
Đứng trước nhiều bảo vật như thế mà lại không có phản ứng, người như thế nếu không phải là kẻ ngu thì là người đã từng thấy qua chuyện trọng đại.
Trương Giáp Đệ đương nhiên không biết rằng Lý Thất Dạ đã thấy quá nhiều bảo tàng. So với bảo khố của Luân Hồi Hoang Tổ thì bảo khố của Đấu Thánh vương triều chẳng đáng vào đâu cả.
Trong lúc đi dạo vòng quanh, Lý Thất Dạ từng dừng chân trước mấy món bảo vật quan sát.
Trong đó có một cái chuông lớn. Chuông này ánh tím, giống như được tạo ra từ vàng ngọc. Thế nhưng màu tím này không phải là tím của vàng ngọc, mà là màu tím của kim loại. Cái chuông này liền thành một khối, không giống như là hậu thiên đúc thành, mà là trời sinh nó là một cái chuông.
Cái chuông này tỏa ra tử khí, tử khí cuồn cuộn, tử khí của cái chuông này gắn kết với nhau nâng cái chuông này lên cao.
- Chuông này là một món bảo vật lợi hại. Nghe nói khi bệ hạ còn trẻ đã dùng nó làm binh khí.
Khi Lý Thất Dạ dừng chân trước cái chuông lớn này, Trương Giáp Đệ thầm rung động.
Mặc dù Lý Thất Dạ vòng quanh bảo khố như đang vòng quanh chợ bán rau cải, có rất nhiều bảo vật hắn chỉ lướt mắt nhìn qua, còn khiến hắn dừng lại quan sát như cái chuông này thì không có bao nhiêu.
Điều này ít nhất nói rõ ánh mắt của Lý Thất Dạ rất lợi hại, nhìn qua là biết cái nào tốt cái nào xấu, tuyệt đối là người biết hàng.
- Hừm, tạm coi được.
Lý Thất Dạ tùy ý gật đầu, tiếp tục đi tiếp.
Trương Giáp Đệ không biết nói gì hơn, bởi vì hắn hoàn toàn nhìn không thấu chủ nhân mới của mình.
Trong một góc của bảo khố, Lý Thất Dạ dừng chân một chút. Chỉ thấy góc bảo khố này bày đại pháo, những khẩu đại pháo này không biết được đúc từ vật liệu gì, nòng pháo đen nhánh như mực, giống như có thể nổ rớt bầu trời.
- Đám pháo này tuy uy lực mạnh mẽ, thế nhưng nghe nói từ sau khi chủ nhân của chúng nó qua đời thì đã không còn nhiên liệu nữa. Nếu như dùng hết nhiên liệu thì đám pháo này sẽ trở thành đồng nát sắt vụn.
Thấy Lý Thất Dạ quan sát những khẩu pháo này, Trương Giáp Đệ giới thiệu.
- Như vậy chơi mới vui.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Loại binh khí này không cần sức mạnh điều khiển, là một món đồ chơi rất tốt. Thấy ai không hợp mắt thì lấy ra bắn hắn, đi tới đâu thì bắn tới đó.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Trương Giáp Đệ cười khổ. Những pháo này rất quý giá, một khi sử dụng xong thì sẽ trở thành sắt vụn, ngày thường ai mà nỡ lấy ra sử dụng chứ? Thấy ai không hợp mắt thì lấy pháo ra bắn đối phương, đúng là phung phí của trời, quá sức lãng phí.
Sau khi đi dạo hết bảo khố thì Lý Thất Dạ không chọn bảo vật nào hết, xoay người rời đi.
- Điện hạ không chọn bảo vật sao?
Thấy Lý Thất Dạ không chọn bảo vật đã đi, Trương Giáp Đệ cảm thấy lạ nên hỏi rằng.
- Sau này chẳng phải ta sẽ lên cầm quyền hay sao?
Lý Thất Dạ hỏi ngược.
- Đúng vậy.
Trương Giáp Đệ đành phải trả lời. Đây là chuyện đương nhiên mà, bây giờ hắn là thái tử, tương lai hắn chính là hoàng đế của Đấu Thánh vương triều.
- Như vậy chẳng phải xong rồi sao.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Khi hoàng thượng chết rồi, đừng nói là bảo khố, mà toàn bộ Cửu Bí đạo thống sẽ trở thành của ta. Nắm giữ toàn bộ thế giới rồi thì chọn bảo vật cái đít chi nữa, ta muốn lấy thì cứ việc mà lấy!
Nói tới đây, Lý Thất Dạ miết Trương Giáp Đệ, nói rằng:
- Chẳng phải bây giờ ta muốn chọn mấy món thì chọn bấy nhiêu món hay sao? Nếu đã là của ta thì cần gì phải gấp, khi nào cần thì sẽ quay trở lại.
Má ơi! Trương Giáp Đệ gào to trong lòng. Hắn cảm thấy rằng người này thật sự điên rồi, còn chưa lên làm hoàng đế, Thái Thanh Hoàng còn chưa có chết thì hắn đã khoác lác nói rằng toàn bộ giang sơn đều là của hắn. Đúng là người điên không hơn không kém, đúng là không coi ai ra gì cả.
Trương Giáp Đệ khóa chặt miệng, không dám nói câu nào. Hắn không muốn dây vào chuyện này, làm không cẩn thận, Thái Thanh Hoàng mà tức giận thì sẽ có rất nhiều người rơi đầu!
Sau cùng, Trương Giáp Đệ đi theo Lý Thất Dạ rời khỏi bảo khố. Khi rời khỏi bảo khố thì Lý Thất Dạ như phát thần kinh, bày ra dáng vẻ công tử bột, phất tay với những lão tổ bảo vệ bảo khố, căn dặn rằng:
- Các ngươi phải trông coi bảo khố của ta thật kỹ vào, làm việc nghiêm túc vào, chờ ngày ta nắm giữ giang sơn thì sẽ trọng thưởng các ngươi.
Câu nói này của Lý Thất Dạ làm tất cả mọi người trông coi kho báu giật mình. Những cường giả trông coi kho báu biến sắc, hai mặt nhìn nhau, không dám nói năng gì hết.
Lúc này bọn họ cảm thấy Lý Thất Dạ phát điên rồi, Thái Thanh Hoàng còn chưa chết mà hắn đã muốn nắm giữ giang sơn, muốn chia cắt bảo vật.
Đương nhiên, những cường giả này giật mình thì giật mình, thế nhưng không ai dám ăn nói lung tung, lỡ như để Thái Thanh Hoàng cho rằng bọn họ là đồng đàng của Lý Thất Dạ thì thảm rồi, trong một đêm sẽ có vô số đầu người rơi xuống!
Hiện tại mọi người không rõ Thái Thanh Hoàng đang bị làm sao, có lẽ hắn tuổi già hồ đồ nên mới lập một người như thế này làm thái tử.
Sau khi rời khỏi bảo khố thì Trương Giáp Đệ lập tức đưa Lý Thất Dạ về Đông Cung, trên đường đi hắn lo trái lo phải, bởi vì hắn sợ Lý Thất Dạ gặp ai khác thì sẽ hỏi chừng nào Thái Thanh Hoàng chết. Nếu như thật sự truyền vào tai Thái Thanh Hoàng thì chắc chắn sẽ có vô số đầu người rơi xuống đất, sẽ khiến cho hoàng cung sau một đêm tràn ngập máu tanh.
Cuối cùng cũng đưa Lý Thất Dạ bình an quay về Đông Cung, Trương Giáp Đệ thở dài như trút được gánh nặng.
Lúc này Trương Giáp Đệ cảm thấy rằng, hắn tình nguyện có người tới ám sát Lý Thất Dạ, cho dù kẻ địch có mạnh cách mấy thì hắn cũng không sợ hãi. Thế nhưng hắn lại sợ cái miệng của Lý Thất Dạ đi nói lung tung khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.