Lý Thất Dạ hất mi mắt, nhìn năm vị chí tôn, cười nói:
- Năm thằng già, các ngươi đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng đưa mỹ nữ nhà các ngươi tới đây. Bổn hoàng đang cần hậu cung, lúc nào thì các ngươi đưa thiên kim thánh nữ nhà các ngươi vào hậu cung của ta hả.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, tất cả mọi người sững sờ, ngay cả năm vị lão tổ chí tôn cũng choáng váng. Bọn họ biết Lý Thất Dạ là một tên khốn kiếp, là một tên hư hỏng hết đường cứu chữa. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ Lý Thất Dạ lại hoang đường như thế.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Thái Thanh Hoàng vừa băng hà, hắn cũng chỉ mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế ngày đầu tiên. Thế nhưng hắn lại không tưởng niệm Thái Thanh Hoàng, cũng không động viên mọi người, mà chuyện muốn làm đầu tiên đó chính là kiếm mỹ nữ, muốn ngũ đại truyền thừa đưa thiên kim thánh nữ vào hoàng cung hầu hạ hắn hưởng lạc, đúng thật là hoang dâm vô độ, thối rữa hết thuốc cứu.
Nhất thời, năm vị lão tổ chí tôn nhìn nhau. Bọn họ thật sự đã đáp ứng Thái Thanh Hoàng giao nộp thiên kim thánh nữ cho Lý Thất Dạ, thế nhưng Lý Thất Dạ vừa đặt mông ngồi xuống thì đã muốn rước mỹ nữ vào hậu cung, đúng là quá bất thường, quá hoang đường.
- Sao hả, đổi ý rồi hả?
Lý Thất Dạ cười nói.
- Không dám...
Lão tổ chí tôn của Binh Trì thế gia chắp tay, nói rằng:
- Bẩm bệ hạ, chúng ta chắc chắn sẽ đưa người vào cung, xin bệ hạ hãy yên tâm.
- Được rồi, bổn hoàng sẽ chờ các ngươi đưa tới mỹ nhân.
Lý Thất Dạ cười lớn, cuối cùng phủi tay, cười nói:
- Có việc thì bẩm, không có việc thì bãi triều.
Lúc này, tất cả văn võ bá quan nhìn nhau. Bởi vì bọn họ chưa từng gặp phải hoàng đế hoang đường như Lý Thất Dạ bao giờ.
- Vậy thì bãi triều đi.
Thấy không có ai nói chuyện, Lý Thất Dạ vung tay, không thèm quan tâm tới bọn họ, xoay người bỏ đi.
Lý Thất Dạ bãi triều, Tôn Lãnh Ảnh cùng Trương Giáp Đệ lập tức đi theo, chớp mắt biến mất vào hoàng cung.
Nhất thời, văn võ cả triều cùng lão tổ giáo chủ tới từ ngũ hồ tứ hải đều ngây ngẩn.
Thái Thanh Hoàng băng hà, tân hoàng lên ngôi, theo đạo lý thì khi tân hoàng lên ngôi phải nên tưởng niệm Thái Thanh Hoàng, ca tụng công tích vĩ đại của Thái Thanh Hoàng, đồng thời động viên lòng người, ổn định đại cục, khi đó mọi người mới tán thành địa vị cùng năng lực của tân hoàng.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề làm gì hết. Cái mông còn chưa ngồi thì đã giết chết tướng lĩnh của một quân đoàn, sau đó thì ra lệnh ngũ đại truyền thừa đưa mỹ nữ vào cung hầu hạ hắn hưởng lạc. Hoàng đế hoang dâm như thế này, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
- Giải tán thôi...
Cuối cùng, năm vị lão tổ chí tôn vượt không đi mất, biến mất không còn tăm tích. Ngay cả năm vị lão tổ chí tôn cũng đi mất, bá quan văn võ cùng vạn giáo lão tổ còn ở lại làm gì nữa? Cũng lần lượt giải tán.
Đây là đại điển đăng cơ lạ lùng nhất mà mọi người tham gia. Đây không phải là hoang đường nữa, mà chính là một trò cười.
Tân hoàng đăng cơ khiến cho Cửu Bí đạo thống gợn sóng. Mặc dù tân hoàng hoang đường vô năng, thế nhưng vẫn không có môn phái truyền thừa nào dám manh động. Dù sao thì Tôn Lãnh Ảnh vẫn còn, Ngân Bi quân đoàn vẫn còn, cho dù có người muốn đoạt quyền thì trong thời gian ngắn cũng không dám làm xằng làm bậy.
Thế nhưng mọi người đều biết rằng, tân hoàng vô năng, Đấu Thánh vương triều tan rã là chuyện sớm muộn. Dù sao, tân hoàng hoang dâm vô năng căn bản không thể ra lệnh cho Cửu Bí đạo thống, cũng không thể ra lệnh cho bảy quân đoàn lớn.
Ngay khi tân hoàng vừa lên ngôi, ngôi vị hoàng đế của Lý Thất Dạ còn chưa ngồi vững thì Tôn Lãnh Ảnh đã tới xin về hưu.
- Ngươi muốn cởi giáp về quê?
Lý Thất Dạ nhìn Tôn Lãnh Ảnh đang đứng trước mặt mình, cười nói.
Tôn Lãnh Ảnh hờ hững, đứng đó như một cái bóng, gật đầu, tiếc chữ như vàng:
- Phải, xin bệ hạ thành toàn.
Nghe Tôn Lãnh Ảnh xin nghỉ, Trương Giáp Đệ chấn động, hắn biết Tôn Lãnh Ảnh xin nghỉ có nghĩa như thế nào. Bây giờ Lý Thất Dạ có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế là vì còn có Tôn Lãnh Ảnh, chỉ có Tôn Lãnh Ảnh mới có thể ổn định được đại cục. Bằng không, dựa vào Lý Thất Dạ thì không thể ổn định được đại cục.
- Tôn lão, đại cục chưa định, lão nhân gia ngài đừng nên đi.
Trương Giáp Đệ thấy Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn nghĩ Lý Thất Dạ không biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào. Hắn lập tức lên tiếng giữ người, vội vàng nói rằng:
- Tôn lão, lúc này không thể không có ngươi, bệ hạ cần ngươi che chở.
- Ta đã già, gần đất xa trời, xin bệ hạ tác thành.
Tôn Lãnh Ảnh vẫn tiếc chữ như vàng.
Tôn Lãnh Ảnh nói như vậy, Trương Giáp Đệ trầm mặc. Tôn Lãnh Ảnh đi theo Thái Thanh Hoàng tam thế, tuổi thọ thật sự sắp cạn. Thái Thanh Hoàng chết rồi, e rằng thời gian của Tôn Lãnh Ảnh cũng không còn nhiều.
Quan trọng hơn là, khi Thái Thanh Hoàng còn sống, Tôn Lãnh Ảnh dưới một người trên vạn người, ở Cửu Bí đạo thống chỉ có Thái Thanh Hoàng là có thể ra lệnh cho Tôn Lãnh Ảnh, những người khác không thể điều động Tôn Lãnh Ảnh.
Tôn Lãnh Ảnh trung thành với Thái Thanh Hoàng là chuyện có thể hiểu, dù sao hắn cũng đi theo Thái Thanh Hoàng suốt cả cuộc đời.
Thế nhưng tân hoàng Lý Thất Dạ lại không có quyết đoán cùng năng lực ra lệnh cho Tôn Lãnh Ảnh. Tôn Lãnh Ảnh chấp nhận phò Lý Thất Dạ trở thành tân hoàng là vì trung thành với Thái Thanh Hoàng.
Bây giờ Lý Thất Dạ đã ngồi vào ngôi vị hoàng đế, Tôn Lãnh Ảnh không còn muốn ở lại hoàng cung cống hiến cho tân hoàng Lý Thất Dạ nữa.
Đây chính là điểm khác biệt giữa Tôn Lãnh Ảnh cùng Trương Giáp Đệ. Trương Giáp Đệ là cống hiến cho Đấu Thánh vương triều, còn Tôn Lãnh Ảnh thì chỉ cống hiến cho Thái Thanh Hoàng. Hắn vốn không hề quan tâm tới sự sống chết của những người khác.
- Đã như thế thì... chuẩn.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Ngươi muốn cái gì thì cứ lấy cái đó, bảo khố, lãnh thổ đều giang tay với ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói tùy ý.
- Bệ hạ, tuyệt đối không thể.
Trương Giáp Đệ cả kinh, ngơ ngác nói rằng:
- Tôn lão chính là rường cột của Cửu Bí đạo thống, vương triều của chúng ta không thể không có Tôn lão...
Trương Giáp Đệ gấp gáp như thế cũng là vì muốn giúp Lý Thất Dạ. Hắn không dám nói thẳng Lý Thất Dạ không thể khống chế đại thế, nên hắn ra sức khuyên Lý Thất Dạ thu hồi mệnh lệnh.
- Tạ bệ hạ.
Tôn Lãnh Ảnh cúi đầu. Thế nhưng hắn rất tiêu sái, không hề muốn thứ gì cả, hai tay trống trơn, bồng bềnh rời khỏi.
- Bệ hạ, ngài hồ đồ rồi.
Lúc này, Trương Giáp Đệ nói. Lúc này hắn có hơi phạm thượng, thế nhưng cũng chỉ bởi vì hắn trung thành mà thôi.