Đế Bá

Chương 3632: Trương Kiến Xuyên (Hạ)




Đổi lại là người khác, bị Phong Thần phái tới hầu hạ một tên quân mất nước, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao thì thân phận bây giờ của Lý Thất Dạ không dáng một xu, bị hắn sai việc như trâu ngựa, đối với một đệ tử có thực lực thì trong lòng chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Thế nhưng tâm thái của Trương Kiến Xuyên lại rất tốt, hắn chỉ cần thành thật hoàn thành chuyện Phong Thần phân phó là được. Bị phái tới bên cạnh Lý Thất Dạ làm người hầu, hắn hạ thấp tâm thái của mình tới mức thấp nhất, vì vậy mới tôn kính gọi Lý Thất Dạ một tiếng "bệ hạ".
- Ngươi chuyên ẩn nấp tìm hiểu tin tức đúng không.
Lý Thất Dạ nói.
- Bệ hạ...
Trương Kiến Xuyên bị câu nói của Lý Thất Dạ làm giật mình, bởi vì câu nói thuận miệng của Lý Thất Dạ đã nói toạc ra nghề nghiệp của hắn.
- Bệ hạ... tại... tại sao lại nói như vậy?
Trương Kiến Xuyên bị dù hết hồn cười khan một tiếng, nói rằng.
- Lớn lên rất đại chúng, còn có tướng mạo nào thích hợp đi nằm vùng hơn nữa chứ. Người như vậy rất am hiểu ẩn giấu thân phận cùng hành tung của mình.
Lý Thất Dạ bình thản nói rằng:
- Nếu như một tu sĩ bình thường đại chúng, vừa không phải là kẻ yếu, nhưng cũng không phải vô địch, thì chắc chắn là gián điệp!
Nghe vậy, Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên. Hắn đúng là làm tình báo, hơn nữa mạng tưới tình báo của Thần Hành môn hiện nay là do hắn phụ trách.
Thần Hành môn ngày nay có rất ít đệ tử chịu làm chuyện khổ sai như tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Đối với đại đa số đệ tử thì hoặc là ở lại tông môn khổ tu, hoặc là ra ngoài kiến công lập nghiệp, đây mới là vương đạo. Tu luyện nhiều công pháp hơn, bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, đây mới là thứ mà tu sĩ theo đuổi.
Cũng chính vì vậy, Trương Kiến Xuyên ở Thần Hành môn khá là đặc biệt. Từ nhỏ hắn đã hết sức hứng thú với việc tìm hiểu tin tức, điều này cũng giúp hắn trở nên đặc biệt ở phương diện này, Thần Hành môn cũng giao cho hắn phụ trách toàn bộ hệ thống tình báo của Thần Hành môn. Vì vậy có rất nhiều lúc, Đế Thống Giới có tin gì mới thì Trương Kiến Xuyên đều biết sớm hơn những đệ tử khác của Thần Hành môn.
Câu nói của Lý Thất Dạ làm Trương Kiến Xuyên rất ngạc nhiên, bởi vì lúc này Lý Thất Dạ hoàn toàn khác với Lý Thất Dạ mà hắn biết.
Hoang dâm vô độ chính là khắc họa rõ nhất về tân hoàng. Mọi người đều biết, hắn vì nữ nhân mà đã phái thiên quân vạn mã tấn công Binh Trì thế gia. Hơn nữa thân là hoàng đế, thế nhưng hắn lại không tiếc mọi giá phái năm quân đoàn lớn đi cướp bóc mỹ nhân.
Đồng thời, từ đủ loại tin tức, Trương Kiến Xuyên còn biết khi phản quân vây thành thì tân hoàng không hề chống cự, toàn bộ giang sơn đều bị chia cắt trong nháy mắt.
Từ tin tức thì tân hoàng mang tới ấn tượng mềm yếu vô năng cho Trương Kiến Xuyên. Nói không khách khí thì chính là con ông cháu cha ăn chơi phế vật.
Thế nhưng khi tiếp xúc thì Trương Kiến Xuyên lập tức cảm thấy tân hoàng rất sắc bén, hoàn toàn khác với lời đồn đãi.
Là thám thủ, cảm giác nhạy bén giúp hắn cảm nhận được một thứ gì đó rất khác biệt, tân hoàng hoàn toàn khác với suy đoán của hắn. Có lẽ hắn đã bỏ sót tin tức nào đó, hoặc có lẽ chuyện này có bí mật nào đó mà không muốn ai biết được.
- Bệ hạ anh minh.
Sau khi hoàn hồn, Trương Kiến Xuyên vội vàng khom lưng nói rằng:
- Bệ hạ pháp nhãn như đuốc, tiểu nhân khâm phục sát đất.
- Được rồi, đừng có nịnh hót.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói rằng:
- Ngươi coi như không phải là người ngu, tính dẻo mạnh hơn Phong lão đầu rất nhiều.
Trương Kiến Xuyên cười khan, không dám nhiều lời. Bởi vì Phong Thần là lão tổ chí tôn của Thần Hành môn, địa vị cao quý, ngày thường vãn bối như bọn họ muốn thấy cũng không thấy được. Ở trước mặt Phong Thần, đừng nói là hắn mà ngay cả những lão tổ khác cũng đều phải cung kính.
Nào dám như Lý Thất Dạ gọi hắn là "Phong lão đầu".
- Đi thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Trương Kiến Xuyên hoàn hồn, không dám chậm trễ, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Phong Thần cũng không bạc đãi Lý Thất Dạ. Hắn dàn xếp Lý Thất Dạ vào ở trong một ngọn núi chính bên cạnh bí khố. Ngọn núi chính như thế này, ngày thường chỉ có lão tổ có địa vị rất cao của Thần Hành môn mới có tư cách ở.
Phong Thần dàn xếp Lý Thất Dạ ở lại chủ phong, ngoại trừ lo cho sự an toàn của Lý Thất Dạ ra thì còn là để ngăn ngừa bí mật không cho người ngoài biết.
Lý Thất Dạ là quân mất nước, hiện nay có vô số người muốn tìm kiếm hắn. Ngoại trừ Đấu Thánh vương triều muốn kiếm hắn ra thì Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc cũng đang tìm kiếm vị vua mất nước này.
Đối với bọn họ, chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì lòng của bọn họ sẽ không được yên ổn. Chỉ cần Lý Thất Dạ còn sống thì sẽ là mối họa lớn trong lòng bọn họ.
Ngoại trừ những môn phái truyền thừa muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết như Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc ra thì cũng có không ít môn phái truyền thừa mạnh mẽ ở Cửu Bí đạo thống, thậm chí là một số đạo thống ở Đế Thống Giới cũng đang lén lút tìm kiếm Lý Thất Dạ.
Những đạo thống truyền thừa này tìm Lý Thất Dạ không hẳn là muốn đẩy Lý Thất Dạ vào chỗ chết, phần lớn bọn họ là muốn dùng Lý Thất Dạ làm thẻ đánh bạc.
Nếu như bắt được quân mất nước Lý Thất Dạ thì môn phái truyền thừa đó hiển nhiên là đại biểu cho chính thống của Cửu Bí đạo thống, đại biểu cho hoàng quyền.
Vì vậy, những thế lực lớn như Tĩnh Liên quan, như Lâm Hải các cũng lén lút tìm kiếm hành tung của Lý Thất Dạ.
May mắn là Thần Hành môn ở trên bầu trời, giấu trong biển người, ít qua lại với người ngoài. Vì vậy người ngoài muốn vào Thần Hành môn hỏi thăm tin tức của Lý Thất Dạ là một chuyện vô cùng khó.
Lý Thất Dạ ở lại Thần Hành môn, Trương Kiến Xuyên ở bên cạnh hầu hạ hắn, không dám chậm trễ, khiến cho ngày tháng của Lý Thất Dạ ở Thần Hành môn rất thoải mái, cuộc sống rất thanh nhàn.
Lý Thất Dạ ở lại Thần Hành môn chủ yếu là vì bí văn dật sự, những ghi chép dã sử trong sách cổ này trong mắt đệ tử Thần Hành môn là thứ không đáng một xu, nhiều nhất là tình cờ lật xem giải trí mà thôi.
Nhưng đối với Lý Thất Dạ thì những bí văn này vô cùng giá trị, hắn có thể moi ra rất nhiều tin tức hữu dụng từ những bí văn này, đặc biệt là giúp ích rất nhiều với những món đồ mà Lý Thất Dạ đang tìm kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.