Đế Bá

Chương 3735: Chấn Nhiếp




- Chút thực lực đó mà cũng dám ăn nói dõng dạc.
Lý Thất Dạ vẫn đứng tại chỗ, thái độ hời hợt. Hắn đứng chắp tay, dường như từ đầu tới cuối hắn chưa từng nhúc nhích. Tất cả mọi người có ảo giác rằng, dường như người vừa mới ra tay không phải là hắn.
Mọi người vất vả lắm mới hoàn hồn lại, nhìn Lý Thất Dạ đứng hời hợt ở nơi đó, không khỏi hít lạnh một hơi, không khỏi rùng mình một cái. Lúc này có rất nhiều người đang run rẩy, hai chân kêu cầm cập.
Nhất thời, mọi người đang có mặt ở hiện trường đưa mắt nhìn nhau. Tân hoàng mạnh ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ đã không thể nào đoán được tân hoàng cường đại như thế nào nữa rồi.
- Cuối cùng tân hoàng có cảnh giới như thế nào? Hắn là Chân Thần bất hủ sao?
Có người nhỏ giọng suy đoán.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, mọi người không ai đoán được cảnh giới của tân hoàng là gì, mọi người cũng không có cách thăm dò thực lực của tân hoàng.
- Thế hệ trẻ tuổi đã không còn ai có thể địch lại tân hoàng nữa rồi.
Lúc này ngay cả thiên tài trẻ tuổi ngày thường tự cao tự đại cũng cúi thấp đầu, không dám nhìn tân hoàng.
- Xem ra tiên hoàng cơ trí. Hắn truyền hoàng vị cho tân hoàng là cử chỉ rất sáng suốt. Hắn đã sớm biết tân hoàng có thể ngồi chắc vị trí này.
Lúc này, có lão tổ đại giáo hoàn hồn, giật mình một cái, thì thào rằng.
Trước đó mọi người đều cho rằng Thái Thanh Hoàng già hồ đồ, hoặc cho rằng Thái Thanh Hoàng quá nuông chiều con riêng nên mới để lại giang sơn cho một người hoang dâm vô đạo như tân hoàng. Bây giờ xem ra Thái Thanh Hoàng mới thật sự là người tỉnh táo, hắn thật sự đã tìm được người thừa kế Cửu Bí đạo thống.
Lúc này mọi người mới nhận ra rằng chênh lệch giữa mình với Thái Thanh Hoàng rất là lớn. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, làm việc không hề đơn giản.
- So với Thái Thanh Hoàng thì sao?
Lúc này không ít người bắt đầu có một suy đoán kỳ lạ. So sánh tân hoàng với tiên hoàng, hai người bọn họ ai mạnh ai yếu đây?
Nghe vậy, không ít người đưa mắt nhìn nhau. Khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì hoàng uy của hắn chấn nhiếp toàn bộ Cửu Bí đạo thống, không có mấy ai dám bất kính Thái Thanh Hoàng. Cho nên có rất nhiều người sinh tồn bên dưới thần uy của Thái Thanh Hoàng.
Bây giờ Thái Thanh Hoàng đã băng hà, đã có không ít người dám nhìn thẳng vào công tích cùng thực lực của Thái Thanh Hoàng. Lúc này, không ít người so sánh tân hoàng với Thái Thanh Hoàng.
- Có lẽ sẽ là Thái Thanh Hoàng thứ hai.
Có người lầm bẩm.
Nghe vậy, mọi người chấn động, lén lút hít lạnh một hơi, không ai dám lên tiếng.
Thử nghĩ mà xem, khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì hắn tam thế xưng hoàng, độc tôn thiên hạ. Mặc dù khi đó Cửu Bí đạo thống là truyền thừa mạnh nhất Đế Thống Giới, chỉ có Lý gia cùng Mộc gia mới có thể sánh ngang.
Thế nhưng đối với truyền thừa ở trong Cửu Bí đạo thống thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ, ngang ngược độc đoán. Lúc đó rất nhiều môn phái truyền thừa sợ hãi sống trong quyền uy của Thái Thanh Hoàng, sống trong bóng ma của Thái Thanh Hoàng. Nếu như tân hoàng trở thành Thái Thanh Hoàng thứ hai, thì đúng là khiến cho người ta phải rùng mình.
"Rào rào rào..." Ngay khi mọi người ngẩn người thì có tiếng nước vang lên, hồ nước lại nhấc lên sóng lớn.
Lúc này, Thang Hạc Tường đang chìm nổi trong hồ nước giãy dụa đứng dậy. Thân thể của Thang Hạc Tường vô cùng cao lớn, giống hệt như là một ngọn núi cao. Khi hắn giãy dụa bò dậy thì đã nhấc lên sóng lớn trong hồ nước.
"Rào rào rào" Tiếng nước vang liên tục, Thang Hạc Tường giãy dụa, đập bọt nước văng tung tóe.
Thang Hạc Tường vất vả lắm mới đứng dậy được. "Keng", hắn dùng long thương chống đỡ thân thể. Khi long thương chạm xuống mặt đất thì mặt đất rung chuyển, giống như có một thứ gì đó rất nặng đập xuống đại địa vậy.
Lúc này Thang Hạc Tường đã đứng thẳng người. Mặc dù lúc này hắn đã đứng dậy, thế nhưng mình mẩy máu me be bét, áo giáp trên người vỡ vụn. Cự thuẫn trong tay thì càng khỏi phải nói, tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này khóe miệng của hắn vẫn còn chảy máu tươi. Lúc này có thể chật vật bao nhiêu thì hắn chật vật hết bấy nhiêu, phong thái uy phong bễ nghễ bát phương đã không còn nữa.
- Đứng lên rồi...
Nhìn thấy Thang Hạc Tường cuối cùng cũng đứng lên được, có người quát lớn.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn thân thể cao lớn của Thang Hạc Tường. Tất cả mọi người cảm thấy, Thang Hạc Tường bại cục đã định, rất khó để xoay người, trừ phi hắn có đòn sát thủ gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Nhìn Thang Hạc Tường đứng dậy, Tần Kiếm Dao lắc đầu. Mặc dù Thang Hạc Tường vẫn còn có thể đứng nổi, thế nhưng Tần Kiếm Dao biết đại thế đã định, đại cục đã không thể nghịch chuyển nữa rồi. Bất kỳ ai muốn giãy dụa, muốn đi ngược dòng, thì cũng là uổng công vô ích mà thôi.
Tần Kiếm Dao biết, lúc này dù có giãy dụa như thế nào thì cũng rất yếu ớt, chỉ là vẫy chết mà thôi. Nếu như lúc này Thang Hạc Tường thức thời nhận thua, cúi đầu thần phục Lý Thất Dạ thì nói không chừng sẽ may mắn giữ được tính mạng.
"Rào rào rào" Nước hồ trút khỏi thân thể cao lớn của Thang Hạc Tường, hệt như một dòng thác nước từ trên trời trút xuống.
Mặc dù lúc này Thang Hạc Tường rất chật vật, thế nhưng hắn vẫn đứng thẳng sống lưng, ưỡn cao bộ ngực của mình. Dù là lúc nào đi chăng nữa thì Thang Hạc Tường cũng sẽ không chịu thua, hắn luôn luôn tự cao tự đại, hắn luôn luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc. Dù sao thì hắn cũng xuất thân từ hoàng thất của Đấu Thánh vương triều, trong người chảy xuôi huyết thống cao quý, vì vậy hắn tự cao tự đại là chuyện có thể hiểu.
Thế nhưng hôm nay hắn lại bị tân hoàng mà hắn luôn xem thường đánh ngã. Chuyện này làm cho Thang Hạc Tường cảm thấy khó chịu. Trong mắt hắn, tân hoàng chính là một tên hôn quân hoang dâm vô đạo, vậy mà hôm nay hắn lại bị tân hoàng đánh ngã, suýt chút nữa là không đứng dậy nổi nữa. Chuyện này đã đánh nát lòng tự tôn của hắn, đã giẫm đạp lên lòng tự tôn của hắn.
Cho nên sau khi bò dậy thì Thang Hạc Tường ưỡn cao lồng ngực, không muốn mình quá chật vật, muốn giữ gìn tự tôn cùng thể diện.
- Còn bò dậy nổi nha, đúng là có chút nghị lực.
Sau khi nhìn thấy Thang Hạc Tường bò dậy, Lý Thất Dạ cười nhạt nói rằng:
- Có thể giãy dụa bò dậy, nghị lực tạm coi được. Ta còn tưởng rằng ngươi không bò dậy nổi chứ.
- Còn chưa biết ai cười tới cùng đâu, bây giờ ngươi cao hứng thì vẫn còn quá sớm.
Thang Hạc Tường quát lạnh, ánh mắt tuôn trào lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.