- Hắc hắc hắc, tiểu tử ngươi phạm phải tội lớn gì mà lại bị ném vào Hồng Hoang Thiên Lao? Đúng thật là sống không bằng chết. Cũng chỉ có lão quỷ Thái Thanh Hoàng mới ném người vào nơi này.
Bát Tí Kim Long nhìn Lý Thất Dạ, cười âm hiểm.
Vũ Viêm Sinh trầm ngâm một hồi, nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Tính toán thời gian thì cũng nên qua một thời đại, tính đi tính lại thì chúng ta hẳn là sống lâu hơn Thái Thanh Hoàng, có lẽ Thái Thanh Hoàng đã chết rồi.
Nói tới đây, hắn nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Bây giờ Đấu Thánh vương triều do ai làm chủ?
- Thái Thanh Hoàng nào có dễ chết như thế.
Lúc này, một giọng nói ốm yếu vang lên:
- Kỳ tích như Thái Thanh Hoàng cùng Tôn Lãnh Ảnh, sống tam thế cũng không thành vấn đề.
Nghe giọng nói ốm yếu mệt mỏi này, bốn người Vũ Viêm Sinh quay đầu lại.
Chỉ thấy một ông lão chậm rãi đi tới. Ông lão này mặc quần áo màu xám, tay chống quải trượng gỗ. Hắn gù người xuống, dáng đi mệt mỏi, đi một bước run ba cái, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua thì có thể thổi bay hắn tới chân trời. Mặt khác đôi mắt của ông lão này vẫn đục tối tăm, có vẻ như đang thoi thóp.
Nhìn thấy ông lão ốm yếu này tới, bốn người Vũ Viêm Sinh vội vàng nhường ra một con đường, thái độ tôn kính.
- Bệnh Quân tới.
Ngay cả Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy nhìn thấy ông lão này thì cũng không dám lỗ mãng, lập tức nghiêm trang.
Ông lão này đi tới, mắt già lờ mờ, quan sát Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:
- Ngươi xuất thân Đấu Thánh vương triều? Theo lý thì người bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao không ai yếu cả. Thế nhưng ta lại không thấy ngươi tu luyện bí Đấu hay bí Giả.
- Nói thế, ngươi rất có lòng tin với ánh mắt của mình.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Tiểu tử, chắc là ngươi không biết, nếu như ngươi xuất thân từ Đấu Thánh vương triều thì ngươi đang nhìn thấy lão tổ tông của mình đấy. Ở Đấu Thánh vương triều, Bệnh Quân còn lớn hơn cả Thái Thanh Hoàng. Cho dù ngươi biết nói láo cách mấy thì cũng không thể giấu diếm được đôi mắt của Bệnh Quân.
Độc Phương Thần Cơ cười nói.
- Như vậy các ngươi chính là năm kẻ thù mạnh nhất bị Thái Thanh Hoàng nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao đúng không. Còn ngươi thì chính là đệ nhất cường giả trong những kẻ thù của Thái Thanh Hoàng.
Lý Thất Dạ nhìn đám người Bệnh Quân, bật cười nói rằng.
- Tiểu tử, có lẽ ngươi không biết. Nếu luận bối phận thì Bệnh Quân chính là sư huynh của Thái Thanh Hoàng.
Viêm Vũ Sinh lắc đầu, cười nói.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ không hề có vẻ giật mình, chỉ mỉm cười nói rằng:
- Thì ra còn có chuyện như vậy sao, đúng là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
- Đều là chuyện năm xưa, ta cũng đã rời khỏi Cửu Bí đạo thống lâu lắm rồi.
Ông lão không quan tâm, chỉ cười một tiếng.
Ông lão này chính là Bệnh Quân, được người ta gọi là kẻ thù mạnh nhất của Thái Thanh Hoàng, là đệ nhất cường địch của Thái Thanh Hoàng.
Có một quãng thời gian rất dài, Thái Thanh Hoàng cũng không thể làm gì được hắn. Thậm chí có người nói rằng ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn. Ở Đế Thống Giới, người có thể tranh tài với hắn, cũng chỉ có Lý gia Cổ Nhất Phi mà thôi.
Thế nhưng ở thời đại của Cửu Ngưng Chân Đế, hoàng quyền của Thái Thanh Hoàng đạt tới đỉnh phong, bản thân hắn cũng là tồn tại cường đại vô song, lại có thêm con gái Chân Đế mười một, mười hai cung. Có thể tưởng tượng Thái Thanh Hoàng khi đó mạnh tới mức độ như thế nào.
Cho nên, trong thời đại đó, Bệnh Quân bị Thái Thanh Hoàng bắt sống, cuối cùng bị ném vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Mặc dù mọi người đều biết Bệnh Quân là đệ nhất cường giả trong số những kẻ thù của Thái Thanh Hoàng, thế nhưng lại rất ít người biết Bệnh Quân cũng xuất thân từ Đấu Thánh vương triều, hơn nữa lại còn là sư huynh của Thái Thanh Hoàng.
Khi còn nhỏ Bệnh Quân đã có thiên phú kinh thế, hắn tu luyện cực nhanh, từ nhỏ đã là đối thủ mạnh mẽ của Thái Thanh Hoàng.
Thậm chí có người nói rằng, nếu như Bệnh Quân tiếp tục ở lại Đấu Thánh vương triều thì sợ rằng hoàng vị còn lâu mới tới lượt Thái Thanh Hoàng ngồi. 𝒯𝗿𝓊𝐲ệ𝗻 cop 𝒕ừ 𝒕𝗿a𝗻g + 𝒕𝗿 ùm𝒕𝗿𝓊𝐲ệ𝗻.𝚅𝗡 +
Thế nhưng sau này Bệnh Quân bước lên tà đạo, từ bỏ công pháp của Đấu Thánh vương triều, tự sáng tạo thần ôn đại đạo, từ đó rời khỏi Đấu Thánh vương triều, rời khỏi Cửu Bí đạo thống.
Cũng chính vì Bệnh Quân rời khỏi Cửu Bí đạo thống nên khiến cho rất ít người biết Bệnh Quân xuất thân Đấu Thánh vương triều, càng không biết tới chuyện Bệnh Quân là sư huynh của Thái Thanh Hoàng.
Bệnh Quân nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:
- Nhìn thời gian thì tam thế cũng sắp hết, Thái Thanh Hoàng vẫn còn mạnh khỏe chứ?
Mặc dù Bệnh Quân bị Thái Thanh Hoàng bắt sống ném vào trong Hồng Hoang Thiên Lao, thế nhưng khi nhắc tới Thái Thanh Hoàng, hắn lại không hề tỏ vẻ tức giận, giống như đang nhắc tới lão bằng hữu của mình, mà không phải như đám người Cuồng Ngưu gọi Thái Thanh Hoàng là "lão quỷ".
- Mọi người đều nói hắn đã chết.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Chết nhanh như vậy à.
Bệnh Quân bất ngờ, trầm ngâm một lát, nói chậm:
- Theo lý thì bọn họ không thể nào chết sớm như thế.
- Thái Thanh Hoàng vì sao mà chết?
Bệnh Quân trầm ngâm một lát, hỏi.
- Chết già.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Dù sao cũng sống lâu như vậy rồi, chết cũng bình thường. Đương nhiên, không chết thì không bình thường rồi.
- Tôn Lãnh Ảnh thì sao?
Bệnh Quân hỏi.
- Không biết, tung tích không rõ, ít nhất còn sống.
Lý Thất Dạ bình tĩnh ung dung, cười nhạt trả lời.
- Không thể nào.
Bệnh Quân lập tức trầm giọng:
- Tôn Lãnh Ảnh vẫn còn thì tại sao Thái Thanh Hoàng lại chết già chứ. Năm đó Thái Thanh Hoàng cùng Tôn Lãnh Ảnh cùng gặp kỳ ngộ, đã từng nhìn thấy minh thổ, có thể nói, hai người bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, chính vì vậy mới giúp bọn họ cùng nhau sống tới tam thế.
- Chuyện này ta không biết.
Lý Thất Dạ nhún vai, thờ ơ mỉm cười, không hề quan tâm, cũng lười quan tâm.
- Nếu như lão quỷ Thái Thanh Hoàng chết rồi thì đúng là đáng tiếc, ta còn định tìm hắn báo thù đây.
Độc Phương Thần Cơ oán hận.
- Hắn chưa chết thì đã sao? Nếu như hắn chưa chết, vẫn còn sống tốt, vẫn còn tiêu diêu tự tại, như vậy chẳng phải càng tức chết chúng ta hay sao? Chúng ta bị nhốt ở trong này chịu khổ, không thể ra ngoài, cho dù muốn tìm hắn báo thù thì cũng vô dụng.
Viêm Vũ Sinh đung đưa quạt lông.
- Hừ, nếu như có thể ra ngoài, cho dù hắn chết thì ta cũng không bỏ qua cho lão già này. Năm đó nếu như hắn không giờ trò lừa đảo thì ta làm gì bị hắn bắt sống chứ? Làm gì bị ném vào cái nơi quỷ quái mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời này chứ?
Cuồng Ngưu nghiến răng nói.
- Đấu Thánh vương triều bây giờ do ai làm chủ?
Bệnh Quân trầm mặc một lát, nhìn Lý Thất Dạ, hỏi.