Trên đường đi, Bệnh Quân vẫn còn nghi hoặc, không nhịn được hỏi một câu.
- Chuyện này ngươi phải hỏi hắn, dù sao ta cũng không quan tâm, cũng chẳng muốn nghĩ ngợi tới thi thể của người khác.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Con người ta, luôn luôn tôn kính tử thi.
- Hừ, người tốt sống lâu, người xấu tai họa ngàn năm.
Bát Tí Kim Long hậm hực nói rằng:
- Lão quỷ Thái Thanh Hoàng nên chết từ lâu rồi, sống tới tam thế, còn muốn gì nữa chứ? Hắn sống đủ vốn rồi.
Mặc dù đám người Bát Tí Kim Long đều là kẻ địch của Thái Thanh Hoàng, cũng giống như Bệnh Quân, đều lớn tuổi hơn Thái Thanh Hoàng.
Thế nhưng bọn họ không giống Thái Thanh Hoàng. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, hắn sống vui vẻ ở phàm thế suốt tam thế. Mà bọn họ thì phủ bụi, hoặc là tĩnh dưỡng trong bí địa. Cũng chính vì vậy mà bọn họ mới có thể tiếp tục sống sót.
Không thể phủ nhận, có thể sống vui vẻ ở trần thế như Thái Thanh Hoàng, không cần phủ bụi mà có thể sống tới tam thế, đúng thật là một kỳ tích.
Đương nhiên, vì sao Thái Thanh Hoàng có thể sống đến tam thế thì Bệnh Quân là người rõ ràng nhất. Chuyện này có liên quan tới Tôn Lãnh Ảnh, thế nhưng Bệnh Quân không muốn nói nhiều.
- Nói cứ như ngươi là người tốt ấy.
Độc Phượng Thần Cơ nhìn Bát Tí Kim Long, nói chậm:
- Trong số chúng ta có ai không phải là ác nhân chứ? Có ai không giết người không chớp mắt chứ? Luận giết người nhiều ít, nói không chừng Viêm Vũ Sinh là người giết người ít nhất.
Bát Tí Kim Long cười gượng. Mặc dù hắn hận Thái Thanh Hoàng thấu xương, thế nhưng tính ra bọn họ cũng không phải là người hiền lành gì.
- Ta trái lại không hi vọng lão quỷ Thái Thanh Hoàng chết sớm như thế.
Viêm Vũ Sinh phe phẩy quạt lông, nói:
- Ta muốn thanh toán món nợ giữa ta với hắn!.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
- Đều là nợ cũ năm xưa, không quan trọng nữa.
Bệnh Quân có cái nhìn thoáng hơn, nói:
- Ta chỉ muốn biết hắn chết hay chưa mà thôi. Còn ân oán quá khứ, không sao cả. Khi người chết rồi thì ân oán quá khứ đã không còn quan trọng nữa.
Bệnh Quân nói thế khiến đám người Độc Phượng Thần Cơ trầm mặc, dù sao, bọn họ cũng từng là người trải qua sinh tử.
- Còn sống, thật là tốt.
Viêm Vũ Sinh hơi xúc động.
- Thái Thanh Hoàng giảo hoạt như hồ ly.
Bệnh Quân đưa mắt nhìn xa, ánh mắt hơi nhúc nhích, chậm rãi nói rằng:
- Chuyện hắn làm, thường nằm ngoài dự đoán.
Bệnh Quân nói vậy, đám người Bát Tí Kim Long đều tin phục. Bởi vì Bệnh Quân với Thái Thanh Hoàng cùng nhau trưởng thành, hắn là người hiểu rõ Thái Thanh Hoàng nhất.
Cuồng Ngưu dẫn đường ở phía trước, đám người Lý Thất Dạ một đường thẳng tiến, đi bộ trong Hồng Hoang Thiên Lao, thời gian như dừng chảy, ngàn năm cũng như chớp mắt, vạn năm cũng như một giây. Cho nên khi đám người Lý Thất Dạ đi đường, cũng không biết bọn họ đã đi được bao lâu.
- Công tử, chính là ở phía trước.
Cuồng Ngưu dừng bước, nhìn phía trước, vội nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngước đầu nhìn, chỉ thấy phía trước sát khí trùng thiên, sát khí cuồn cuộn giống như cuồng phong vũ bão.
Phía trước là một cái hố lớn, khi sát khí cuồn cuộn phóng thẳng lên trời, muốn xé rách tất cả mọi thứ, thì mặt khác sát khí như cuồng phong vũ bão còn muốn xé rách luôn cả đại địa.
Đối mặt với sát khí khủng bố như vậy, bất kỳ sinh linh nào đi vào cái hố này đều sẽ bị sát khí xé tan thành từng mảnh, không có bất kỳ thứ gì có thể chống lại sát khí, không có bất kỳ thứ gì không bị sát khí nghiền thành bột mịn.
Hố lớn tự nhiên mà thành. Khi mới vào Hồng Hoang Thiên Lao thì đâu đâu cũng thấy cát vàng, thế nhưng bên trong hố lớn này lại không nhìn thấy cát vàng đâu cả. Nơi này là một cái hố nham thạch, lấp lánh như thủy tinh, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp. Nhất là khi cái hố thủy tinh này lấp lánh ánh sáng thì chẳng khác nào một thế giới được tô vẽ bởi đá quý cả.
Khiến cho người ta bất ngờ đó là cái hố sát khí trùng thiên như vậy mà lại thoạt trông hết sức xinh đẹp, khiến cho người ta không sao tưởng tượng nổi.
Nhìn thoáng qua hô lớn, Lý Thất Dạ hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhấm nháp mùi vị không khí ở nơi này, gật nhẹ đầu, nói:
- Chính là nơi này.
- Nếu muốn nói, ở Hồng Hoang Thiên Lao có chỗ nào quái lạ, thì khẳng định chính là nơi này.
Độc Phương Thần Cơ nói:
- Khi chúng ta bị nhốt ở trong đây, ngoại trừ nơi này ra thì trên cơ bản đã đào ba tấc đất Hồng Hoang Thiên Lao rồi, nhưng không có bất kỳ phát hiện nào hết.
- Hồng Hoang Thiên Lao.
Lý Thất Dạ nhìn hố lớn, cười nhạt nói rằng:
- Nơi này đúng là thiên lao, tất cả lửa cháy đều bắt nguồn từ nơi này.
Hố to trước mắt óng ánh như một viên tinh thạch. Trên thực tế, khiến người ta bất ngờ nhất là lửa cháy lại bắt nguồn từ nơi này. Bởi vì có lửa cháy kinh khủng nên mới có cát vàng trong Hồng Hoang Thiên Lao, hơn nữa mỗi một hạt cát vàng đều kết thành tinh thể.
Chính bởi vì lửa cháy bắt nguồn từ nơi này, chân hỏa khủng bố đốt cháy quá lâu, đốt nơi này thành một cái hố sâu, đốt bùn đất thành tinh thạch. Nếu còn tiếp tục nữa thì nói không chừng chân hỏa sẽ đốt thủng đại địa.
- Theo ý của công tử, Hồng Hoang Thiên Lao thật sự đã từng vây nhốt một tồn tại vô địch?
Bệnh Quân từ câu nói của Lý Thất Dạ nghe ra một chút manh mối, không khỏi rùng mình.
Bệnh Quân không chỉ cường đại hơn đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long, mà hắn còn có kiến thức rộng rãi. Hắn cũng nhận ra Hồng Hoang Thiên Lao từng bị thiêu đốt, cũng chính vì trận lửa kinh khủng đó nên mới tạo ra cảnh tượng bây giờ của Hồng Hoang Thiên Lao.
- Đối với Hồng Hoang Thiên Lao, các ngươi chỉ là con muỗi lọt vào mà thôi. Mà nó chính là nơi dùng để nhốt con cọp.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Lý Thất Dạ nói thế, đám người Viêm Vũ Sinh cười khổ. Nếu như người khác nói như thế thì bọn họ nhất định không phục, dù sao bọn họ đã từng đứng trên đỉnh phong ở Đế Thống Giới, nhìn khắp Đế Thống Giới, người mạnh hơn bọn họ rải rác không nhiều.
Thế nhưng lời này khi được nói ra bởi Lý Thất Dạ thì bọn họ lại không hề nổi cáu. Bởi vì Lý Thất Dạ có thể phất tay đánh bại bọn họ, khoảng cách này, xa tới mức bọn bọ không thể vượt qua nổi.
- Hố lớn này...
Lúc này, Bệnh Quân như nhận ra điều gì đó, không khỏi nhìn hố lớn trước mắt, nhìn sát khí phóng lên tận trời, không khỏi thì thào.
Nghĩ tới khả năng này, Bệnh Quân không khỏi sợ hãi. Sinh linh bị nhốt ở nơi này cuối cùng là tồn tại như thế nào mà lại kinh khủng đến như vậy.