Khi đang lo lắng chờ đợi, Bát Tí Kim Long tìm chuyện tán dóc tiêu khiển.
- Nếu như hắn thật sự có sư phụ thì đúng là quá nghịch thiên.
Độc Phương Thần Cơ lắc đầu, nói:
- Ta không cách nào tưởng tượng nổi phải là tồn tại thế nào mà có thể dạy dỗ được một người đệ tử như thế, sợ rằng ngay cả thủy tổ cũng không thể nào dạy được đệ tử như thế.
- Ha ha, chẳng phải bệnh quân đã nói rồi sao? Tam Tiên Giới chúng ta còn có Tam Tiên, nói không chừng Tam Tiên chính là sư phụ của hắn.
Cuồng Ngưu cười lớn, nói:
- Bằng không, ngoại trừ Tam Tiên ra thì còn ai có thể dạy ra tồn tại như vậy chứ?
- Thôi đi, ngươi ngu nhưng cũng đừng lôi người khác ngu theo.
Bát Tí Kim Long lườm Cuồng Ngưu, nói:
- Tam Tiên có tồn tại hay không vẫn là chuyện chưa xác định, cho dù có tồn tại đi nữa thì thế gian này có ai từng nhìn thấy Tam Tiên? Ngươi đã nghe ai nói từng nhìn thấy Tam Tiên chưa?
- Chuyện này... đúng là chưa nghe nói.
Cuồng Ngưu bị Bát Tí Kim Long hỏi như thế, nhất thời không thể trả lời, gãi gãi đầu. Cái gọi là tiên nhân đều chỉ là truyền thuyết. Huống chi trăm ngàn vạn năm nay không có ai nhìn thấy Tam Tiên. Có một ít người nói mình nhìn thấy tiên nhân, nhưng chỉ là mánh lới, muốn tô vàng lên mặt mình mà thôi, chứ không hề có bằng chứng chứng minh bọn họ từng nhìn thấy tiên nhân.
- Cũng chưa chắc.
Viêm Vũ Sinh đong đưa quạt lông, nói chậm:
- Muốn hỏi ai là người có thể dạy dỗ ra công tử, theo hiểu biết cá nhân của ta, ngoài Tam Tiên ra thì không còn ai khác. Với tuổi tác này của công tử mà thực lực đã tới mức vạn cổ vô địch, vượt qua vạn cổ lóng lánh, ngay cả Cao Dương cũng không thể sánh bằng. Tính tới tính lui, ở Tam Tiên Giới chúng ta, cũng chỉ có Tam Tiên mới có tư cách làm thầy của hắn.
- Nếu như là thật thì chẳng phải thế gian này thật sự có tiên.
Cuồng Ngưu gãi gãi đầu, có hơi kinh ngạc.
Khi ba người Viêm Vũ Sinh tán dóc với nhau thì Độc Phượng Thần Cơ phát hiện khí tức của Hồng Hoang Thiên Lao thay đổi.
Mới đầu nàng cảm nhận được sinh cơ cuồn cuộn, giống như mang tới cam lộ cho Hồng Hoang Thiên Lao. Thế nhưng lát sau khí tức này biến mất, sau khi khí tức này biến mất thì Hồng Hoang Thiên Lao vốn khô khan càng trở nên khô khan hơn, dường như mất hết sinh cơ.
Trước đó Hồng Hoang Thiên Lao mặc dù gọi là tử lao, thế nhưng vẫn có một sợi sinh cơ quanh quẩn. Thế nhưng lúc này sợi sinh cơ này đã biến mất, Hồng Hoang Thiên Lao đã thật sự trở thành tử lao.
- Xảy ra chuyện gì.
Độc Phương Thần Cơ biến sắc, hít lạnh một hơi, giật mình nói rằng:
- Hình như có thứ gì đó bị rút mất.
- Có một chút cảm giác.
Độc Phượng Thần Cơ lập tức làm kinh động đám người Bát Tí Kim Long cùng Viêm Vũ Sinh. Bọn họ bị nhốt ở Hồng Hoang Thiên Lao một thế, vậy nên hết sức quen thuộc khí tức nơi này.
- Đúng, hình như thiếu mất một phần nước, càng trở nên khô khan hơn.
Cuồng Ngưu liếm cái môi dày mọng của mình, cảm thấy yết hầu khô khan.
- Là dưới đó.
Bát Tí Kim Long giật mình, lập tức nhìn Tử Khanh.
- Hắn thành công.
Bệnh Quân nãy giờ không lên tiếng nhìn chằm chằm Tử Khanh, cuối cùng hai mắt bừng sáng, trầm giọng nói rằng:
- Hắn thành công lấy được vật kia.
- Là vật trường sinh sao?
Cuồng Ngưu nghe thế, không khỏi tặc lưỡi. Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, thế nhưng vẫn cảm thấy giật mình, nói rằng:
- Thật sự là vật trường sinh sao.
- Cho dù không phải là vật trường sinh thì cũng là thứ tốt để ích thọ duyên niên. 𝖳ì𝙢 đọc thê𝙢 tại ~ 𝖳 𝘙 𝒖 𝙈 𝖳 𝘙 U Y 𝐸 N﹒VN ~
Bệnh Quân nghiêm mặt, nói chậm:
- Chúng ta bị nhốt ở chỗ này nhưng có thể sống một thế là nhờ có vật này. Lấy mất vật này, như vậy Hồng Hoang Thiên Lao sẽ thật sự trở thành tử lao.
Viêm Vũ Sinh nhún vai, nói:
- Cho nên, nếu như chúng ta không có cách rời khỏi nơi này thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Chúng ta lớn tuổi rồi, theo đạo lý thì phải chết từ lâu rồi. Nhất là ở trong tử lao này, nếu như không có thứ đó thì ai có thể chịu đựng được chứ?
Nghe vậy, đám người Cuồng Ngưu không khỏi nhìn nhau. Lúc này bọn họ gửi gắm tất cả hy vọng lên người Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đã trở thành hi vọng sống sót duy nhất của bọn họ.
- Quá kinh khủng, không hề có động tĩnh gì mà đã thành công rồi.
Bát Tí Kim Long chép miệng, nói:
- Thực lực này, không ai sánh bằng.
Nói tới đây, nét mặt của hắn có vẻ kính sợ.
- Đúng vậy, Bệnh Quân đi vào cũng không chống đỡ được bao lâu.
Viêm Vũ Sinh cũng kính sợ. Bệnh Quân mạnh nhất trong số bọn họ cũng từng vào thử, thế nhưng không chịu được bao lâu thì đã chui ra ngoài.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại có thể dễ dàng thành công như thế, thực lực quá kinh khủng, khiến bọn họ hoàn toàn thần phục.
- Cho nên, làm việc tốt vào. Có thể đi theo chủ nhân như thế chính là vinh hạnh.
Bệnh Quân hoàn toàn phục, hắn biết rõ mình với Lý Thất Dạ chênh lệch lớn như thế nào.
- Được rồi, không sao rồi.
Ngay khi bọn họ rung động trước thực lực của Lý Thất Dạ thì một giọng nói nhàn nhã vang lên, Lý Thất Dạ từ dưới đi lên, bước chân nhàn nhã, không hề giống như đang đi trong hung địa, mà giống như đang đi trong hậu hoa viên của mình vậy.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ từ Tử Khanh trở ra, đám người Bệnh Quân lập tức xốc lại tinh thần, quỳ lạy trên đất, hô lớn:
- Bái kiến công tử.
Có thể nói lúc này đám người Bệnh Quân tâm phục khẩu phục, hoàn toàn thần phục Lý Thất Dạ. Theo bọn họ thấy, Lý Thất Dạ thừa sức làm chủ nhân của bọn họ. Có thể hiệu lực dưới chân của Lý Thất Dạ chính là một loại vinh hạnh.
- Được rồi, nơi này không còn chuyện gì nữa, đã tới lúc rời khỏi rồi.
Lý Thất Dạ sau khi đi ra Tử Khanh thì phủi tay, cười nói.
- Công tử thành công?
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy, là người không giữ miệng nhất trong số bọn họ, lập tức đi tới, mặt tươi cười, nói:
- Công tử lấy được vật gì ở trong đó thế? Thật sự là vật trường sinh sao?
- Sao hả, muốn xem?
Lý Thất Dạ nhìn Cuồng Ngưu, cười nhạt nói rằng.
Lý Thất Dạ nói thế, không chỉ Cuồng Ngưu, mà ngay cả đám người Bát Tí Kim Long cũng sáng mắt. Đến cả Bệnh Quân cũng không giữ được mình, vội tiến một bước, mắt lom lom nhìn Lý Thất Dạ.
Rất hiển nhiên, đám người Bệnh Quân đều muốn nhìn thấy thứ Lý Thất Dạ lấy từ Tử Khanh ra sao. Thế nhưng bọn họ cố chỗ cố kỵ, không dám nói thẳng.
- A a a, đương nhiên muốn... đương nhiên muốn xem.
Cuồng Ngưu miệng mồm thẳng ruột, không hề suy nghĩ gì nhiều, gãi gãi đầu, nói rằng:
- Đời này lão ngưu ta chưa từng nhìn thấy vật trường sinh bao giờ.