Đế Bá

Chương 3828: Nhìn Hồng Trần




Dù sao, ở trong thế giới tu sĩ, một đại giáo diệt vọng thì đã có mấy chục vạn sinh mệnh tan thành mây khói. Có thể nói, Minh Lạc thành diệt vong thì có thể ảnh hưởng tới Đế Thống Giới bao nhiêu đây?
Cho nên Lý Thất Dạ không hề quan tâm Minh Lạc Thành diệt vong. Thậm chí sự tồn vong của Minh Lạc thành không hề có liên quan tới hắn. Hắn sai ăn mày tung tin cũng coi như ra sức rồi.
Thế nhưng nha đầu Lâm Diệc Tuyết có mấy phần thú vị, cho nên Lý Thất Dạ mới nhắc nhở nàng một câu. Bằng không, Lý Thất Dạ mới lười quan tâm.
- Hừ, lại nói hươu nói vượn.
Lâm Diệc Tuyết xoay người lại, hừ lạnh một tiếng, nói rằng:
- Minh Lạc thành tuyệt đối sẽ không diệt vong.
- Tin hay không tùy ngươi.
Lý Thất Dạ cũng lười nói thêm, mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Lâm Diệc Tuyết muốn đi bỗng dưng không đi nữa. Nàng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, khẽ hừ, nói rằng:
- Ngươi dựa vào đâu nói Minh Lạc thành sắp diệt vong?
Lý Thất Dạ không nói, chỉ ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
- Này...
Lâm Diệc Tuyết thấy Lý Thất Dạ không quan tâm tới mình, dậm chân một cái, chống nạnh, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, đừng giả bộ chết.
Lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt, nhìn Lâm Diệc Tuyết, nói rằng:
- Nếu như, Minh Lạc thành sẽ diệt vong, như vậy ngươi sẽ thế nào?
Lâm Diệc Tuyết đang định nổi cáu bị Lý Thất Dạ hỏi như thế, nàng giật mình sững sờ. Đương nhiên, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện Minh Lạc thành sẽ diệt vong bao giờ.
- Đương nhiên phải cùng sống cùng chết với Minh Lạc thành.
Xốc lại tinh thần, Lâm Diệc Tuyết không cần suy nghĩ mà nói ngay, căm hận nói rằng:
- Ai dám diệt Minh Lạc thành, chúng ta sẽ liều chết chống đỡ!
- Một thành trì mà thôi, mất thì thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói.
- Nói bậy.
Lâm Diệc Tuyết quát Lý Thất Dạ, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, thần thái nghiêm túc, nói rằng:
- Minh Lạc thành chính là nơi sinh ta nuôi ta, ta sinh ở đây, lớn lên ở đây, đây là nhà của ta, ta đương nhiên phải liều chết bảo vệ nó.
- Chỉ cần còn mạng, thì có nơi nào không phải là nhà chứ?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:
- Không có mạng, thì làm sao có nhà?
- Hừ hừ hừ, ngươi thì biết gì chứ.
Lâm Diệc Tuyết bất mãn, hừ lạnh nói rằng:
- Minh Lạc thành chính là nhà của chúng ta. Ngoài Minh Lạc thành ra thì những nơi khác đều là đất lạ! Bầu trời của chúng ta chỉ lớn như vậy, nhà còn người còn, nhà mất người mất!
- Có hơi thú vị.
Lý Thất Dạ nhìn Lâm Diệc Tuyết, nói rằng:
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc đi nơi khác sao? Hoặc là, ngươi cũng có thể đổi một đạo thống cường đại hơn.
- Tại sao phải đổi? Hừ, đổi đạo thống thì ta cũng chỉ là đệ tử bình thường giống như bây giờ.
Lâm Diệc Tuyết trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ, tức giận nói rằng:
- Chẳng lẽ ta đổi đạo thống thì sẽ trở thành Chân Đế hay sao? Minh Lạc thành có tới mấy chục vạn người, chẳng lẽ ai cũng có thể đổi đạo thống hay sao? Cho dù có đổi đạo thống thì cũng giống như bây giờ mà thôi, chi bằng tiếp tục ở lại Minh Lạc thành, ít nhất thì nơi này chính là nhà của ta!
Lâm Diệc Tuyết nói thế, làm Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, không khỏi đưa mắt nhìn xa.
Lâm Diệc Tuyết gợi lên một chút ký ức của Lý Thất Dạ, để hắn nhớ tới một số người, nhớ tới một số việc.
Giống như Thiết Huyết Hồ Doanh của Ngân Hồ quân đoàn, chẳng lẽ bọn họ không thể đi xa sao? Chẳng lẽ bọn họ không thể an cư lạc nghiệp ở nơi khác sao? Không, bọn họ có khả năng, cũng đủ nội tình để an cư lạc nghiệp ở nơi khác. Thế nhưng cuối cùng bọn họ đều quay về cố thổ, bởi vì bọn họ yêu tha thiết mảnh đất đó, nên bọn họ không nguyện ý rời khỏi.
Giống như Lâm Diệc Tuyết nói, bầu trời của bọn họ chỉ lớn như thế thôi, dưới vùng trời này chính là tất cả của bọn họ. Có lẽ, bọn họ không biết bên ngoài Minh Lạc thành còn có những nơi màu mỡ hơn, bọn họ không biết bên ngoài Thạch Vận đạo thống còn có thế giới đặc sắc hơn.
Minh Lạc thành, theo Lý Thất Dạ chỉ là một thành trì nhỏ mà thôi, sinh mệnh của bọn họ cũng chỉ ngắn ngủi như thế mà thôi. Minh Lạc thành chính là tất cả sinh mạng của bọn họ.
- Có lẽ, đây chính là niềm vui của tiểu nhân vật. Một tòa thành trì, chính là tất cả mọi thứ trong cuộc đời.
Lý Thất Dạ không khỏi xúc động.
- Hừ, sau này không cho phép ngươi nói hươu nói vượn nữa.
Cuối cùng, Lâm Diệc Tuyết căm hận trừng mắt Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Minh Lạc Thành tuyệt đối sẽ không có chuyện, tuyệt đối!
Nói xong thì quay người bỏ đi.
Câu nói sau cùng không phải nói với Lý Thất Dạ, mà là động viên chính mình, tiếp thêm niềm tin cho mình. Nàng tuyệt đối không tin chuyện đó sẽ xảy ra.
Sau khi Lâm Diệc Tuyết bỏ đi thì Lý Thất Dạ cười nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc này thân thể Lý Thất Dạ bắt đầu mơ hồ, thân thể như bị hòa tan, từ từ hòa làm một với không gian.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ biến mất, chỗ hắn vừa ngồi xếp bằng đã không còn thấy hắn đâu hết.
Lúc này Lý Thất Dạ chẳng những biến mất, chẳng những hòa làm một với không gian, mà còn dung hòa vào đạo thổ, sau đó dung hòa vào Thạch Vận đạo thống. Trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ đã hòa làm một với Thạch Vận đạo thống.
Khi mặt trời mọc lên lần thứ hai, Lý Thất Dạ mới chậm rãi xuất hiện tại chỗ hắn ngồi xếp bằng. Hắn giống như từ một vùng không gian khác xuyên qua tới nơi này.
Lúc này Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ y hệt ngày trước, dường như suốt cả một ngày hắn không hề nhúc nhích chút nào.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt. Khi hắn mở mắt thì có tiếng "ba" vang lên, không gian hơi gợn sóng. Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ dường như tách khỏi vùng không gian này.
- Tới đi, thiên la địa võng đã sẵn sàng, nếu xuất hiện lần nữa thì chắc chắn sẽ không để ngươi trốn thoát.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Xem ra sâu trong đạo thống này thật sự chôn một thứ không hề tầm thường, khó trách quỷ vật lại giáng lâm xuống nơi này. Đây không phải là ngẫu nhiên.
Nói tới đây, ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy.
Trước đó, Lý Thất Dạ đã có suy đoán nguyên do tại sao Thạch Vận đạo thống lại không rơi khỏi Đế Thống Giới. Ở trong thâm uyên Bạch Lan thành thì càng xác nhận suy đoán này. Bây giờ hắn hoàn toàn có thể xác định, sâu trong Thạch Vận đạo thống có một thứ mà hắn muốn có.
Hơn nữa, Thạch Vận đạo thống xuống dốc sợ rằng có liên quan tới món đồ này, quỷ vật từ trên trời rơi xuống cũng không phải là ngẫu nhiên, nói đúng hơn thì quỷ vật tới đây vì món đồ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.