Ở trên thành lũy, có rất nhiều đệ tử Sơ Thạch tông sợ hãi hai chân mềm nhũn, toàn thân xụi lơ, đặt mông ngồi dưới đất, không có sức lực bò dậy.
- Quá kinh khủng, quá kinh khủng.
Có người mặt mày tái trắng, hoảng hốt lẩm bẩm.
Một màn này sẽ trở thành bóng ma đeo bám rất nhiều người, suốt cả cuộc đời cũng không thể quên được. Một kiếm đồ ngàn quân dọa sợ tất cả mọi người. Mới vừa rồi mọi người còn cho rằng Lý Thất Dạ quá cuồng vọng, thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
- Vì sao không ai tin ta nói hết vậy?
Lý Thất Dạ thổi nhẹ máu tươi dính trên lưỡi kiếm, đút trường kiếm vào vỏ, trả lại cho Lâm Diệc Tuyết, lạnh nhạt nói rằng:
- Con người của ta luôn luôn thành thật, ta nói máu chảy thành sông, thì chắc chắn máu chảy thành sông.
- Má ơi...
Nhất thời, có mấy tu sĩ lùi lại phía sau. Vào lúc này, tất cả mọi người đều sợ hãi Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ là rùng mình rùng mẩy. Nghe Lý Thất Dạ nói thế thì càng rùng mình dữ dội hơn. Vào lúc này, Lý Thất Dạ trong mắt bọn họ chính là sát thần, là sát thần khủng bố không gì sánh bằng. Một kiếm chém ra, vô số đầu người rớt xuống đất.
- Bây giờ tin chưa.
Lý Thất Dạ nhìn Dương Đình Vũ.
Lúc này Dương Đình Vũ hoàn hồn lại, không khỏi run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Khi ánh mắt của Lý Thất Dạ quét tới, hắn khiếp sợ, lùi lại mấy bước.
- Ra tay đi.
Lý Thất Dạ đứng chắp tay, hời hợt nói chậm:
- Ít nhất ta cũng cho ngươi một cơ hội ra tay, tránh để mọi người nói ta bắt nạt ngươi.
Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Dương Đình Vũ. Trước đó, nếu như Lý Thất Dạ khiêu khích Dương Đình Vũ như thế thì tất cả mọi người sẽ cho rằng Lý Thất Dạ ngông cuồng.
Thế nhưng, lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Lý Thất Dạ một kiếm đồ vạn quân, như vậy còn Dương Đình Vũ? Đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống có phải là đối thủ của Lý Thất Dạ hay không?
- Ngươi đừng cho rằng mình vô địch, sư phụ của ta chính là Chân Đế vô địch, tay hái sao trời, chân đạp nhật nguyệt, đó mới là cử thế vô địch...
Dương Đình Vũ hoàn hồn, hít thở thật sâu, lạnh lùng nói rằng.
Dương Đình Vũ nói quá rõ ràng. Hắn muốn nói với Lý Thất Dạ, mặc dù ngươi rất mạnh, thế nhưng sư phụ ta Mộc Kiếm Chân Đế càng mạnh hơn, hắn chắc chắn có thể giết ngươi!
Dương Đình Vũ vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy lạnh người, hít lạnh một hơi.
- Mộc Kiếm Chân Đế. Truyện Việt Nam
Khi Dương Đình Vũ nhắc tới sư phụ của mình, tất cả mọi người nhớ tới thân phận của hắn, có người thì thào rằng:
- Phải rồi, hắn chính là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế.
Sau khi hoàn hồn, không ít người nhìn Lý Thất Dạ. Dương Đình Vũ dù sao cũng là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, là đệ tử của Chân Đế vô địch. Huống chi phía sau Mộc Kiếm Chân Đế còn có Mộc gia.
Mặc dù Dương Đình Vũ chỉ là đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế mà thôi, thế nhưng cuối cùng cũng là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, được Mộc Kiếm Chân Đế thừa nhận, là hàng thật giá thật.
Phải biết rằng một vị Chân Đế không hề thu nhiều đồ đệ. Nếu như đệ tử dưới gối của hắn bị người khác giết hại thì không có vị Chân Đế nào chịu bỏ qua cả.
Nếu như Lý Thất Dạ giết Dương Đình Vũ thì Mộc Kiếm Chân Đế chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm, đến lúc đó, Mộc Đế Chân Đế chắc chắn sẽ ra tay.
Mặc dù người tên Lý Thất Dạ này rất mạnh, thế nhưng, có thể so sánh với Mộc Kiếm Chân Đế sao?
- Ra tay đi...
Lý Thất Dạ đứng chắp tay, ngắt lời Dương Đình Vũ, ung dung hời hợt.
Dương Đình Vũ mặt mày trắng xám. Hắn không ngờ mình uy hiếp như thế rồi mà cũng không có tác dụng. Ngay cả Mộc Kiếm Chân Đế cũng bê ra rồi, thế mà lại không thể hù dọa Lý Thất Dạ.
- Được, hôm nay không chết không thôi!
Vào lúc này, Dương Đình Vũ cắn răng, quát lạnh một tiếng. Lúc này, hắn đã bất chấp tất cả.
Trên thực tế, lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn không có khả năng chạy trốn, nếu như Lý Thất Dạ đã hùng hổ dọa người như thế, như vậy thì hắn cũng bất chấp tất cả.
"Đùng..."
Lúc này Dương Đình Vũ giơ hai tay lên, toàn thân tuôn trào hỏa diễm, một luồng khí tức hùng hồn phóng thẳng lên trời.
Có tiếng phương hót "thu..." vang lên, lúc này sau lưng Dương Đình Vũ xuất hiện một đồ đằng. Chỉ thấy một con phượng hoàng lửa phóng lên tận trời, mang theo hỏa diễm ngập trời.
Khi con phượng hoàng này phóng lên tận trời thì chớp mắt tỏa ra khí tức Chân Đế.
Phượng hoàng lửa bay cao, liệt diễm thiêu cháy bầu trời, thần mang cuồn cuộn, khí tức Chân Đế tràn khắp không gian, cảnh tượng hết sức rung động lòng người.
- Chân Đế thuật...
Tu sĩ đứng quan sát ngoài xa hét lên.
- Chân Đế thuật tung ra, có thể thắng không?
Ngay cả tu sĩ thế hệ trước nhìn thấy Chân Đế thuật cũng cảm thấy chấn động.
Chân Đế thuật, đây chính là Chân Đế thuật duy nhất còn thừa lại của Thạch Vân đạo thống.
Sau khi Thạch Vận đạo thống xuống dốc thì có rất nhiều đại giáo truyền thừa tan thành mây khói, rất nhiều tuyệt học cùng thần binh của Thạch Vận đạo thống cũng biến mất khỏi thế gian.
Hôm nay Thạch Vận đạo thống chỉ còn thừa lại một Chân Đế thuật, hơn nữa chỉ có Lạc phủ sở hữu Chân Đế thuật này.
Dù vậy, cho dù Lạc phủ có Chân Đế thuật, thế nhưng lại không có mấy người tu luyện thành công. Dương Đình Vũ là người trẻ tuổi duy nhất tu luyện Chân Đế thuật thành công.
Có thể nói, Dương Đình Vũ dựa vào Chân Đế thuật mà đánh thắng không ít địch nhân. Cũng dựa vào Chân Đế thuật nên hắn mới thu được danh hiệu "đệ nhất cao thủ" Thạch Vận đạo thống.
Mặc dù Dương Đình Vũ là Chân Thần đại cảnh, thế nhưng luận bản lĩnh, luận công lực thâm hậu, hắn không thể so với Ngô Hữu Chính. Thế nhưng Ngô Hữu Chính không tu luyện Chân Đế thuật, cho nên khi Dương Đình Vũ tung ra Chân Đế thuật thì Ngô Hữu Chính lập tức thất bại, không phải là đối thủ của Dương Đình Vũ.
"Thu..."
Tiếng phượng hót vang cửu thiên. Trong chớp mắt, phượng hoàng lửa giang hai cánh, liệt diễm ngập trời, tàn phá bát phương.
- Đi...
Dương Đình Vũ hét dài, toàn thân tuôn trào liệt diễm cuồn cuộn bất tuyệt. Trong chớp mắt, hắn cùng phượng hoàng lửa hòa làm một thể, thân thể bay lên trên trời, xông thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Khi Dương Đình Vũ xông tới, liệt diễm cuồn cuộn, thiêu cháy thiên địa, đốt sôi đại dương mênh mông, nung chảy nhật nguyệt, cứ như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Nhất là khi liệt diễm cuồn cuộn trút xuống, nó giống như muốn nuốt chửng toàn bộ thân thể Lý Thất Dạ.