Đế Bá

Chương 3915: Cáo Mượn Oai Hùm (2)




Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói:
- Chẳng phải chỉ là một tôn trường tồn bất hủ thôi sao, cũng không phải là thủy tổ Tiên Thống, không đủ thành đạo, sâu kiến mà thôi. Bây giờ các ngươi cút thì vẫn còn kịp, bằng không thì ngay cả các ngươi ta cũng giết.
Mọi người đã quen đệ nhất hung nhân bá đạo hung mãnh, thế nhưng khi nghe đệ nhất hung nhân gọi Bách Nhật đạo nhân là sâu kiến thì mọi người không khỏi cười khổ, đã không còn từ ngữ nào hình dung tâm trạng của mình nữa.
Bách Nhật đạo nhân chính là trường tồn bất hủ vô địch thế gian, nhìn khắp thiên hạ, ai có thể địch lại? Không ai cản nổi, ngay cả Cổ Nhất Phi cũng không thể.
Thế nhưng hôm nay đệ nhất hung nhân lại gọi hắn là sâu kiến, mọi người không biết cuối cùng là đệ nhất hung nhân cuồng vọng, hay là hắn mạnh tới mức không ai sánh bằng.
Thế nhưng mọi người nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không thể nào, đệ nhất hung nhân mới tuổi đó thì làm sao có thể mạnh hơn Bách Nhật đạo nhân chứ. Nếu như mạnh hơn Bách Nhật đạo nhân, thì chắc chắn phải là thủy tổ.
Thế nhưng, nếu như Đế Thống Giới xuất hiện thủy tổ thì sẽ không thể nào giấu diếm được, thiên hạ chắc chắn sẽ phải biết đến.
- Mau giết hắn! Ngay lập tức, chém hắn thành muôn mảnh.
Lúc này Lư Vĩ Quân nổi giận gầm lên. Lúc này khuôn mặt của hắn vặn vèo, có hơi sa vào điên cuồng, hận không thể ăn thịt Lý Thất Dạ, uống máu Lý Thất Dạ.
- Nếu đã vậy, bọn ta chỉ biết đắc tội.
Bốn vị Chân Thần bất hủ nhìn nhau, lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Bọn họ biết rõ Lý Thất Dạ rất mạnh, đừng nói đơn đả độc đấu, cho dù bốn người bọn họ liên thủ với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.
- Đắc tội?
Lý Thất Dạ cười nhạt, thái độ hờ hững, nói:
- Các ngươi tự tìm đường chết mới phải. Các ngươi so với Ngũ Đại Thiên Khách thì sao? So với Thập Đại Kim Cương thì sao?
Lý Thất Dạ nói thế, làm bốn vị Chân Thần bất hủ hít thở không thông. Nếu luận thực lực cá nhân thì bọn họ cho rằng mình chưa chắc đã kém hơn bất kỳ Kim Cương nào.
Thế nhưng so với Ngũ Đại Thiên Khách thì lại không bằng, dù sao Ngũ Đại Thiên Khách cũng thành danh sớm hơn, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ.
Thế nhưng Ngũ Đại Thiên Khách liên thủ mà vẫn chết thảm trong tay Lý Thất Dạ. Chỉ bằng bốn người bọn họ thì làm sao có thể chém Lý Thất Dạ thành muôn mảnh chứ, bọn họ có thể tự vệ thì đã tốt lắm rồi.
- Do dự gì nữa, mau dùng đòn sát thủ lão tổ tông đưa cho các ngươi.
Lúc này Lư Vĩ Quân quát lên:
- Lão tổ tông truyền cho các ngươi thủ đoạn thông thiên không chỉ để bảo vệ ta, mà còn để các ngươi giết chết kẻ thù của ta!
Lúc này Lư Vĩ Quân hùng hổ dọa người, vênh mặt sai khiến. Hắn đã quen vung tay múa chân với Chân Thần bất hủ rồi.
Mặc dù bốn vị Chân Thần bất hủ rất muốn vả rách miệng Lư Vĩ Quân, trong lòng cũng mắng Lư Vĩ Quân ngu dốt, thế nhưng chịu ân huệ của người ta thì phải trung thành với người ta, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vậy cho dù bọn họ không ưa Lư Vĩ Quân, hận không thể đạp bay Lư Vĩ Quân, thế nhưng bọn họ cũng phải phục tùng mệnh lệnh của Lư Vĩ Quân.
Lúc này, bốn vị Chân Thần bất hủ nhìn nhau, bọn họ nghiêm mặt, lấy ra bảo đỉnh.
Bốn cái bảo đỉnh lóe lên ánh đồng, giống như được truyền lại từ thời đại cổ lão.
"Ông..."
Trong nháy mắt, bốn cái bảo đỉnh mở ra, khi bốn cái bảo đỉnh mở ra thì lập tức phun ra hào quang màu máu.
Chỉ nghe một tiếng "ông", khi hào quang màu máu xuất hiện thì bầu trời cũng xuất hiện dị tượng, chỉ thấy có hoa tươi rơi xuống, bay tán loạn, giống như mở ra một vùng tiên cảnh vậy.
Nhất thời, một mùi thơm tràn khắp thiên địa, khiến người ta phải hít sâu một hơi.
- Thơm quá.
Không ít người sau khi hít sâu thì có một loại cảm giác không thể lột tả được, cảm giác như bản thân vừa được gột rửa.
Lúc này, huyết quang phun trào, chỉ nghe một tiếng "ông", chỉ thấy bên trong bảo đỉnh xuất hiện từng sợi pháp tắc nhỏ xíu. Những sợi pháp tắc này như vô số ngôi sao khảm nạm trên bầu trời, những sợi pháp tắc này giống như tinh không vô ngần đang thai nghén một thế giới mới.
Khi pháp tắc này xuất hiện thì trái tim của tất cả mọi người siết chặt lại, cảm giác như có một tồn tại tuyên cổ vô song đang đè nặng trái tim của mình, nhất thời khiến cho người ta không sao thở nổi.
- Đây... đây... đây là chân huyết.
Cảm nhận được khí tức này, có lão tổ hít lạnh, hoảng sợ nói:
- Đây là chân huyết của trường tồn bất hủ.
- Chân huyết của Bách Nhật đạo nhân.
Nghe vậy, không ít người chấn động.
Bách Nhật đạo nhân chính là trường tồn bất hủ, vô địch thế gian, chân huyết của hắn quý giá biết mấy, có thể gọi là bảo vật vô giá.
Bất kỳ ai có được chân huyết này thì sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, huống chi, từ bề ngoài của bảo đỉnh thì chân huyết bên trong bảo đỉnh không hề ít.
Rất hiển nhiên, Bách Nhật đạo nhân đã ngưng luyện ra một ít chân huyết, sau đó phong ấn vào bảo đỉnh, đưa cho bốn vị Chân Thần bất hủ.
Lúc này chúng tu sĩ cường giả không khỏi nhìn nhau, lúc này tất cả mọi người mới biết vì sao bốn vị Chân Thần bất hủ này lại tình nguyện nghe Lư Vĩ Quân sai khiến.
Lấy thực lực cùng địa vị của bọn họ, Lư Vĩ Quân căn bản không sai khiến được. Bọn họ tình nguyện ở lại bên cạnh Lư Vĩ Quân, đơn giản là vì Bách Nhật đạo nhân đã cho bọn họ lợi ích khó lường.
Mặc dù bốn vị Chân Thần bất hủ rất mạnh, thế nhưng so với chí tôn như Bách Nhật đạo nhân thì kém xa. Nếu như Bách Nhật đạo nhân tặng bọn họ chân huyết của mình thì đúng là cám dỗ rất lớn.
Phải biết rằng chân huyết của Bách Nhật đạo nhân không chỉ để bọn họ trở nên cường đại, mà còn có thể giúp bọn họ ích thọ duyên niên, càng có thể để đạo hạnh của bọn họ tinh tiến hơn. Đứng trước cám dỗ như vậy, bốn vị Chân Thần bất hủ tình nguyện ở lại bên cạnh Lư Vĩ Quân nghe sai bảo cũng không hề lạ.
Thấy cảnh này, không ít người chấn động. Lúc này, không ít tu sĩ cường giả mới ý thức được Bách Nhật đạo nhân thương yêu Lư Vĩ Quân như thế nào. Xem ra, Lư Vĩ Quân không chỉ đơn giản là đệ tử Lư gia, mà hắn chắc chắn còn có huyết thống của Bách Nhật đạo nhân.
Mặc dù Lư gia con cháu rất nhiều, thế nhưng đệ tử có huyết thống của Bách Nhật đạo nhân thì lại rải rác không nhiều. Phải biết rằng, tồn tại như Bách Nhật đạo nhân, chân huyết của hắn rất quý giá, sẽ không dễ dàng tặng cho người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.