Đám đệ tử trẻ Lý Kiến Khôn, Quách Giai Tuệ ngó nhau, chuyện tốt như vậy mơ mộng cũng không dám mơ, giờ đột nhiên rớt trúng sư tổ.
Trong nhóm chỉ có Trần Duy Chính là rầu rĩ, tuy chuyện này nghe như vàng từ trên trời rớt xuống nhưng gã biết người đến không có ý tốt, đời này làm gì có bữa cơm miễn phí.
Trong lúc nhóm Quách Giai Tuệ lấy làm lạ thì một giọng nói trong trẻo như vàng anh hót vang lên:
- Từ khi nào đại sư làm nguyệt lão vậy?
Nhóm Trần Duy Chính vụt ngẩng đầu lên. Từ khi nào có một thiếu nữ đứng ở lối vào lương định, không ai phát hiện nàng đứng đó từ bao giờ, dường như nàng luôn ở đó, giống như u linh không ai nhìn thấy nàng.
Thiếu nữ mặc đồ rộng thùng thình, áo xanh bao người khó thấy vóc dáng yêu kiều, nhưng mờ hồ nhìn dáng người vô cùng xinh đẹp dưới lớp áo xanh. Nàng rất bí ẩn, đầu đội mũ xanh, mũ lớn che khuất khuôn mặt, che luôn nửa người. Làm người nhìn cảm giác thiếu nữ tựa như đóa hoa ẩn trong mây mù, tràn ngập bí ẩn không thể thấy rõ mặt mũi của nàng.
Một nữ nhân như vậy đột nhiên xuất hiện ở lối vào lương đỉnh làm nhóm Trần Duy Chính hết hồn. Trần Duy Chính thầm giật mình, lần này tệ rồi đây, mới đi một lão tiên sinh giờ đến một hòa thượng, một nữ nhân bí ẩn, thật sự là người đến không thiện.
Hòa thượng thấy thiếu nữ kia vội hành lễ nói:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Không biết bần tăng nên xưng hô thế nào? Gọi sư tỷ hoặc sư thúc?
Đám người Trần Duy Chính thầm kinh, nhìn ra được hòa thượng khá lớn tuổi nhưng dường như địa vị, thứ bậc của thiếu nữ càng cao, lạ là hai người không quen nhau.
Nữ nhân mặc áo xanh hơi khom người chậm rãi nói:
- Không dám, luôn nghe tiếng của sư huynh, không ngờ mới xuống núi đã gặp sư huynh.
Hòa thượng chắp hai tay cung kính hỏi thăm:
- Thiện tai, thiện tai, thì ra là sư muội. Tổ tông có khỏe không?
Nữ nhân áo xanh lắc đầu nói:
- Không tiện nói.
Hòa thượng lại niệm phật, vẻ mặt cung kính hành lễ lớn về một hướng:
- A di đà phật.
Hòa thượng ba quỳ chín lạy xong mới bảo:
- Đệ tử không thể gặp lại tổ tông, nhờ sư muội hôm nào hỏi thăm giùm ta.
Thiếu nữ áo xanh nhẹ gật đầu, nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
- Hắn và ta có duyên.
Tuy không nhìn rõ khuôn mặt thiếu nữ áo xanh nhưng khi ánh mắt nàng nhìn chăm chú, qua lớp vải xanh cảm giác mắt nàng xinh đẹp như vì sao.
Thiếu nữ áo xanh thốt lời làm đám Lý Kiến Khôn nhìn nhau, mới rồi lão tiên sinh nói sư tổ có duyên với khuê nữ nhà lão, hòa thượng nói sư tổ có duyên với y, giờ thiếu nữ áo xanh cũng nói hắn có duyên với nàng.
Dường như sư tổ đều có duyên với người trong thiên hạ, đi đâu đều gặp duyên phận.
Lục Nhược Hi hoạt bát nghịch ngợm chống cằm hỏi:
- Không lẽ ngươi cũng muốn gả cho sư tổ chúng ta?
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lý Thất Dạ:
- Không, ta sẽ ở lại bên cạnh hắn, trông chừng hắn.
Thiếu nữ áo xanh mới dứt lời hòa thượng liền niệm phật, hai tay chắp vào nhau từ tốn nói:
- A di đà phật. Đây là ý của sư muội hay của tổ tông?
Thiếu nữ áo xanh nhìn sang hòa thượng, nói thật:
- Thưa sư huynh, tổ tông không tiện nói nhiều. Ta vào đời để kết nghiệp duyên này, hắn là nghiệp duyên của ta.
Hòa thượng chắp tay nói:
- Thiện tai, thiện tai, nếu không phải ý của tổ tông thì tốt rồi, tốt rồi. E rằng bần tăng không cùng cái nhìn với sư muội. Thí chủ có duyên với ta, ta sẽ độ hóa hắn, phổ chiếu chúng sinh, độ hóa tam sinh.
Thiếu nữ áo xanh liếc hòa thượng:. Truyện Thám Hiểm
- Sư huynh cho rằng hắn là cứu tinh của sư huynh sao?
Hòa thượng lắc đầu nói:
- Thiện tai, thiện tai. Trong lòng bần tăng chỉ có phật, nhưng lo cho thương sinh, phổ độ chúng sinh. Bần tăng và thí chủ có duyên, để tránh có ngày thí chủ rơi vào ma đạo, tai họa thương sinh.
Đám người Lý Kiến Khôn ngó nhau, sao đột nhiên dính dáng đến ma đạo?
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu chậm rãi nói:
- E rằng cái nhìn của ta trái ngược hoàn toàn với sư huynh. Trời sẽ biến, hung nhân ra. Trên đời sẽ có người bình định đại hung, ta cho rằng hắn là người gỡ chuông đó, là người có cơ hội trở thành đại thế tương lai.
Trần Duy Chính nghe hai người đối thoại, lẩm bẩm:
- Trời sẽ biến, hung nhân ra.
Dường như gã có nghe qua câu nói này, mấy năm trước câu này khá nổi tiếng.
Hòa thượng chậm rãi nói:
- Xem ra thuật tính của sư muội đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh. Nhưng sư muội vào đời lấy duyên lành nói chuyện thiên hạ, nếu sư muội mở thiên nhãn có lẽ sẽ nhìn thấu ma khí.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Lý Thất Dạ, lắc đầu nói:
- Ta hiểu khác sư huynh, tuy ta vào đời nhưng rời khỏi đời, không giống sư huynh người ở trong đời nhưng muốn ra khỏi đời. Sư huynh nói ta lấy duyên lành nói chuyện thiên hạ là sai rồi, ta dùng hiềm ức lớn nhất nhìn người.
Thiếu nữ áo xanh tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ta mở được thiên nhãn, theo ta thấy hắn có ma khí không phải trong lòng hắn có ma, chẳng qua ma muốn ngủ đông trong hắn. Đại thế đã mở, bí mật đại thế dính dáng đến hắn, có thể gỡ bỏ dấu hiệu đại hung.
Hòa thượng chắp hai tay từ tốn hỏi:
- Sư muội định làm gì? Sư muội giữ hắn bên cạnh muốn bảo vệ hắn? Không cho Thiên Ma ngủ đông trong hắn?
Thiếu nữ áo xanh không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Vậy còn sư huynh định làm gì?
Hòa thượng chắp hai tay, biểu tình nghiêm túc trả lời:
- A di đà phật, bần tăng là người xuất gia, lòng lo thiên hạ, bần tăng sẽ độ hóa hắn.
Thiếu nữ áo xanh bật cười:
- Độ hóa?
Tuy vải xanh che mặt nàng, không thấy nụ cười của nàng, nhưng khi nàng cười tựa như trăm hoa đua nở.
Thiếu nữ áo xanh cười hỏi:
- Sư huynh nói độ hóa là cái gì? Sư huynh muốn khiến hắn quy y vào phật môn của mình? Hay sư huynh muốn giết hắn? Hoặc giam cầm hắn?
Đám người Trần Duy Chính nghe thiếu nữ áo xanh nói giật nảy mình, ánh mắt khác lạ nhìn hòa thượng, tràn đầy cảnh giác. Trong lòng đám người Trần Duy Chính lúc này xem hòa thượng là kẻ thù.
Hòa thượng rũ mi mắt xuống, chắp tay chậm rãi nói:
- Sư muội nói quá lời, người xuất gia lòng từ bi sao dám nói giết ai, không thể dễ dàng khai sát giới.
Thiếu nữ áo xanh cười khẽ bình tĩnh nói:
- Người chết trong tay sư huynh ít sao?
Hòa thượng chắp tay nói:
- Thiện tai, thiện tai. Phật độ người có duyên, bần tăng chỉ đón bọn họ đi thế giới cực lạc, đó là một loại giải thoát.
Đám người Trần Duy Chính nghe màn nổi da gà, hòa thượng nói như lời phật dạy, như rất nhân từ, nhưng nghiệm kỹ thì cảm giác biển máu ngập trời, dường như hòa thượng một mình đồ trăm vạn là siêu độ vong linh.