Đế Bá

Chương 42: Công chúa cũng chỉ có thể làm tỳ nữ (hạ)




Lúc đầu Lý Sương Nhan còn hoài nghi Lý Thất Dạ đã thấy cổ trận này ở đâu đó rồi, nhưng nàng nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó, bởi vì Cửu Thánh Yêu Môn đã phải trả một giá cực lớn mới hiểu rõ góc tàn trận được Trận Tổ lưu lại. Có thể nói ngoại trừ Trận Tổ từ thời Viễn Cổ đã chết ra, cũng chỉ có Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ mới biết sự tồn tại của tàn trận. 
Vậy mà Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua rồi chậm rãi giải thích liền một mạch như thể góc tàn trận này chẳng có ý nghĩa gì quan trọng, chỉ là một bài học thuộc lòng vớ vẩn.
Nghe hắn nói xong mà Lý Sương Nhan bị dọa khiếp sợ không thốt ra lời, mười năm trời nghiên cứu và tham ngộ của nàng cùng với những tâm đắc, chỉ dẫn được ghi lại của nhiều đời tiên hiền Cửu Thánh Yêu Môn chỉ bằng một vài câu nói nhanh chóng của hắn. Việc này đả kích mạnh mẽ lòng tự tin của nàng!
Cho dù có là thiên tài tuyệt thế đi nữa cũng không thể nhìn qua một cái là hiểu được toàn trận, nhưng Lý Thất Dạ lại làm được. Hắn là người giỏi nhất thế gian này sao? Có đánh chết nàng cũng không tin. Tiểu tử Lý Thất Dạ này còn chưa đủ tư cách được xếp vào hạng thiên tài nữa kìa.
Lý Sương Nhan nào biết rằng Lý Thất Dạ đã thấy toàn bộ trận thế nguyên vẹn từ thời cổ xưa, cho nên một góc tàn trận này không phải là chuyện khó khăn gì với hắn.
- Tới!
Lúc này Lý Thất Dạ ung dung đưa tay vẫy Lý Sương Nhan đến gần.
Do vẫn còn bị dọa choáng váng chưa phục hồi tinh thần, Lý Sương Nhan cứ thế bước tới bên người Lý Thất Dạ mà không rõ mình tại sao lại làm như vậy.
- Bốp, bốp, bốp!
Lý Thất Dạ chẳng nói chẳng rằng, lợi dụng Lý Sương Nhan còn ngơ ngác, ôm lấy nàng vắt lên trên đùi, không thương tiếc vung bàn tay vỗ thật mạnh lên mông nàng vài cái, đánh cho bàn tọa của nàng tê dại nóng rát.
- Ngươi làm cái gì...
Lý Sương Nhan như mèo bị dẫm lên đuôi, nhẩy dựng lên, hét to một tiếng, mặt đỏ bừng, hằm hằm nhìn Lý Thất Dạ.
Còn Lý Thất Dạ chỉ phủi phủi bàn tay, tựa như chưa hề làm chuyện gì sai trái, chậm rãi lên tiếng:
- Là thị nữ của ta phải có giác ngộ địa vị của mình. Ta có thể dung túng người bên cạnh ta, sủng ái người bên cạnh ta, cho dù ngươi là thị nữ cũng vậy. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ đừng được thế là khiêu khích, lấn lên đầu ta! Cũng đừng cho mình là con gái cưng của trời xanh mà thích làm gì thì làm!
- Ngươi!
Lý Sương Nhan vừa tức vừa giận, từ lúc sinh ra đến giờ chưa hề có ai bất kính với nàng, nhưng hôm nay nàng lại bị một tiểu nam nhân không thương hoa tiếc ngọc đánh thật mạnh vào chỗ đấy, quả thực làm cho nàng tức giận run rẩy cả người.
- Đi đi, ngươi tự tìm lấy chỗ nghỉ ngơi của mình.
Lý Thất Dạ khoát tay áo tiễn khách, mặc kệ tâm tình của Lý Sương Nhan lúc này.
- Ngươi…tiểu nam nhân, ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Cuối cùng uất ức không biết phát tiết ra sao, Lý Sương Nhan cố gắng kiềm chế tâm tình, gằn từng chữ. Từ trước đến nay nàng đều đứng ở phía trên cao nhìn xuống, bao nhiêu nam tử tuấn tú tài ba tìm đủ mọi cách để lấy lòng nàng, mong làm cho nàng vui, vậy mà hôm nay tên tiểu nam nhân Lý Thất Dạ này lại khinh khỉnh noi dăm ba câu liền tiễn khách, ngay cả chỗ ở cho nàng cũng chẳng an bài. Thật tức chết a!
Lý Sương Nhan hậm hực phẩy tay bỏ đi, đường đường một công chúa xinh đẹp mới mười tám tuổi bị một tên nhóc chưa lớn khiêu khích tức đến muốn thổ huyết, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không tin nổi.
- Đừng lao đầu vào tu luyện Đồ Tiên Đế Trận nữa!
Lúc này thanh âm trầm tĩnh của Lý Thất Dạ lại vang lên, đuổi theo gót chân của Lý Sương Nhan:
- Trận pháp trong tay ngươi chỉ là một góc nhỏ bé vô cùng của Đồ Tiên Đế Trận mà thôi. Nếu ngươi cứ gượng ép tu hành, một ngày nào đó sẽ bị hủy diệt ở trong trận này. Ngay cả những người biết nó từ thời Viễn Cổ xa xưa cũng không dám thích là tu luyện chứ đừng nói đến ngươi. Nếu ngươi thực sự quyết tâm, chờ khi đạo hạnh của ngươi thành thục, ta sẽ chỉ bảo cho ngươi một vài điều có ích!
Bằng thiên phú và năng lực của Lý Sương Nhan, những người bình thường cầu cạnh nàng còn chưa tới lượt, nói chi muốn dạy bảo nàng như tiểu tử thối tha Lý Thất Dạ.
Nhưng bốn chữ “Đồ Tiên Đế Trận” lại làm cho nàng hơi ngừng lại bước chân một chút. Trận này chính là truyền thuyết từ muôn đời nay lưu lại, hầu như ai cũng cho rằng trận này không hề tồn tại, mà Lý Thất Dạ nói về nó như thể hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy có chút hiếu kỳ, nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, Lý Sương Nhan kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, chẳng thèm để ý tới Lý Thất Dạ nữa, đi thẳng một mạch.
Lý Thất Dạ không quan tâm Lý Sương Nhan có cao hứng hay không, hắn chỉ trầm mặc ngồi một mình ở trên ghế. Đồ Tiên Đế Trận! Đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi, ký ức tưởng như không còn nữa bỗng dưng ùa về khi hắn nhìn thấy góc tàn trận này.
Ở thời đại chiến đấu với Cổ Minh, đã có bao nhiêu người chết ở trong đại trận cường đại này, vì xây dựng đại trận mà hắn đã phải trả một cái giá lớn cỡ nào.
Một thế trận vạn cổ vô địch, một thế trận từ lúc hình thành đã tắm máu biết bao nhiêu cường giả. Đã có biết bao nhiêu tiên hiền của Nhân tộc và hắn đã dốc hết tâm huyết vào trận này.
Trong cuộc chiến khốc liệt với Cổ Minh năm đó, vì Nhân Hoàng Giới và vì toàn bộ Nhân Tộc, thật nhiêu cường giả của Nhân Tộc đã bỏ mình trong trận này. Hắn chấp chưởng đại trận, sánh vai cùng các huynh đệ, chiến tướng và bằng hữu đánh một trận trời long đất nở, máu nhuộm thiên không.
Hắn không còn nhớ bao nhiêu người đã chết trận, bao nhiêu tuyệt thế cường giả đi theo hắn đã hi sinh. Hắn chỉ nhớ sau trận chiến này, hắn đã đau đớn trong yên lặng đến nhường nào.
Thời gian có thể làm phai mờ hết thảy mọi việc, có thể chữa lành những vết thương, nhưng có một số hồi ức không thể xóa nhòa, vì chúng được khắc đậm tại chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn, vĩnh viễn không bị phá hủy.
Lý Thất Dạ thở dài một tiếng, phục hồi lại tinh thần. Hắn không cho phép mình chìm vào thương cảm, đau xót của thời xa xưa. Quá khứ đã đi qua, hiện tại mới đáng sống! Ở kiếp này, hắn sẽ có cơ hội đi khắp Cửu Giới, đích thân lấy lại nốt chút nợ cũ, không những vì bản thân hắn, còn vì những người đi theo hắn đã hi sinh kia.


***


Lý Sương Nhan giá lâm Tẩy Nhan Cổ Phái là một sự kiện trọng đại, không những khiến đám nam đệ trẻ tuổi hưng phấn cả đêm không ngủ, mà còn làm cho giới cao tầng Tẩy Nhan Cổ Phái phấn chấn vô cùng.
Cũng chỉ có một mình Lý Thất Dạ phản ứng như chưa có việc gì to tát xảy ra cả. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm Lý Sương Nhan muốn đi hay ở, nếu cô nàng nguyện ý quy thuận hắn, trong tương lai hắn sẽ dành cho cô nàng một chỗ đứng bên người, nếu không thì cũng chẳng sao cả, hắn không thiếu trợ thủ đắc lực để lựa chọn. Đơn giản vậy thôi!
Mà trong đêm này, Lý Sương Nhan ôm một bụng đầy uất ức, giận giữ, nghiến răng nghiến lợi rủa thầm Lý Thất Dạ. Nàng không ở lại trong tiểu viện của Lý Thất Dạ, cũng không ly khai nơi này mà tế ra một tòa bảo lâu, hạ xuống một góc của ngọn Cô Phong rồi đi vào trong đó.
Có thể nói người có thu hoạch lớn nhất trong ngày hôm nay chính là Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân, bởi vì bọn họ phụ trách toàn bộ hành trình của nhóm người Úc Hà tại Tẩy Nhan Cổ Phái.
Ngoài ra bọn họ có thể làm việc bên cạnh một cường giả tầm cỡ Vương Hầu như Úc Hà, có thể hỏi kinh nghiệm hoặc được chỉ bảo đôi điều tâm đắc, nói chung hai thầy trò được lợi không nhỏ. Trọng yếu nhất vẫn vì câu nói của Lý Thất Dạ mà địa vị của Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân ở Tẩy Nhan Cổ Phái đã chuyển biến khác hẳn.
Còn Úc Hà tuân theo ý tứ của Lý Thất Dạ, việc gì cũng để Mạc hộ pháp hoặc Nam Hoài Nhân lo liệu. Trong phút chốc, hai thầy trò Mạc hộ pháp đã trở thành đặc sứ giữa hai môn phái.
Phải biết rằng: theo lúc trước, nếu đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái hoặc thậm chí sáu vị trưởng lão đi sứ Cửu Thánh Yêu Môn đều không nhất định có thể gặp mặt thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà. Mà từ giờ trở đi, một đường sứ nho nhỏ cỡ Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp có thể trực tiếp tìm Úc Hà nói chuyện, việc này cũng có nghĩa quan hệ giữa hai môn phái đã trở nên thân thiết hơn một tầng. 
Địa vị được đề cao và đãi ngộ hậu hĩnh dành cho Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp khiến nhiều vị hộ pháp, đường chủ và vô số đệ tử đời thứ ba, thậm chí đời thứ hai hâm mộ vô cùng.
Hết thảy những chuyện xảy ra xung quanh không ảnh hưởng tới Lý Thất Dạ, hắn hiện tại quan tâm nhất là rèn luyện đạo cơ của mình, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào, tu luyện thật cẩn thận cho đến hoàn mỹ mới thôi. Mỗi một sai lầm, một một khuyết điểm nho nhỏ sẽ là nguy hiểm trí mạng trên con đường tu luyện, đặc biệt khi hắn đối mặt với thời điểm Thọ suy(suy yếu), Mệnh ách(tai ách/ách nạn). Chỉ cần có cơ sở vững chắc, đạo cơ kiên cố thì trong tương lai hắn mới có thể tiến xa hơn nữa, đột phá đỉnh phong.
Rất nhiều thiên tài vì muốn tăng mạnh tu hành mà chủ quan việc trui rèn đạo cơ, nóng lòng cầu thành khiến cho đạo cơ xuất hiện thiếu hụt, cuối cùng phẫn uất mà chết tại thời điểm Thọ suy, Mệnh ách.
Cho nên Lý Thất Dạ tự đặt cho bản thân yêu cầu rất cao, mặc dù loại vô thượng kỳ thuật Nguyệt Qua Dương Luân Công này có thể làm cho hắn tăng tiến cấp tốc, nhưng hắn vẫn hạn chế tốc độ của nó, chậm rãi bước từng bước thật vững chắc. Chứ cứ để thả lỏng ra, đạo hạnh của Lý Thất Dạ có thể bão tão tiến vào cảnh giới Tráng Thọ.

***


Lý Sương Nhan ở lại Tẩy Nhan Cổ Phái đã được bẩy ngày. Mọi việc tưởng cứ yên lặng trôi qua, nhưng buổi sáng hôm nay, Nam Hoài Nhân lại lên Cô Phong, cùng đi với hắn là một người đàn ông trung niên.
- Sư huynh, vị này chính là Chu đường chủ, người giảng dạy ở Tẩy Thạch Cốc.
Nam Hoài Nhân lập tức giới thiệu cho Lý Thất Dạ.
Còn vị sư huynh này của hắn chỉ liếc Chu đường chủ một cái, gật đầu rồi nói:
- Có chuyện gì?
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Chu đường chủ cực kỳ khó chịu, y hừ lạnh một tiếng, không nói thêm một câu nửa từ nào nữa.
Nam Hoài Nhân vội vàng lên tiếng:
- Trưởng lão đã quyết định để sư huynh tạm thời thay Chu đường chủ giảng dạy ở Tẩy Thạch Cốc. Hôm nay Chu đường chủ mang theo danh sách đệ tử ở Tẩy Thạch Cốc cùng những ghi chép cụ thể về bọn họ. Chư vị trưởng lão hi vọng sư huynh sẽ chấp nhận quyết định này.
Chu đường chủ im lặng đứng nghe, gặp một đường chủ như y mà Lý Thất Dạ không tỏ ra một chút cung kính, quá khinh người rồi! Y chẳng nói chẳng rằng đưa danh sách và những ghi chép kia cho Lý Thất Dạ xong liền xoay người rời đi, cũng không để lại nhắn nhủ hoặc góp ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.