Đế Bá

Chương 4280: Tam Mục Thần Đồng Thành Kẻ Đần




Linh Tâm Chân Đế chắp tay với Lý Thất Dạ, Tam Mục Thần Đồng, lễ độ chào:
- Thì ra là Lý công tử và Tam Mục đạo huynh giá lâm, thứ lỗi không nghênh đón.
Lúc trước Lý Thất Dạ còn từng buông lời đùa giỡn nàng, đổi lại người khác ít nhiều gì sẽ thầm ghi hận.
Tam Mục Thần Đồng vội nói, có chút cẩn trọng, một chút căng thẳng:
- Linh Tâm bệ hạ khách sáo.
Đối với ai thì Tam Mục Thần Đồng tự do tiêu sái, kiêu căng ngang ngược, nhưng gã trở nên cẩn trọng trước mặt Linh Tâm Chân Đế, cái tính ngạo mạn không biết bay đi đâu.
Linh Tâm Chân Đế mỉm cười nói:
- Tam Mục đạo huynh quá khách sáo, nếu Tam Mục đạo huynh cứ gọi tiểu muội là bệ hạ thì tiểu muội hổ thẹn không dám nhận, sẽ giảm thọ.
Linh Tâm Chân Đế phong tư yểu điệu, xinh đẹp động lòng người:
- Nếu Tam Mục đạo huynh không ngại cứ gọi ta một tiếng Linh Tâm được rồi.
Linh Tâm Chân Đế không nói sai, nàng là Chân Đế thất cung, Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn. Mặc dù Trường Tồn được gọi là sánh ngang Thủy Tổ nhưng Nửa Bước Trường Tồn tuyệt đối không thể ngang ngửa Thủy Tổ. Tuy nhiên Nửa Bước Trường Tồn so với Chân Đế thất cung, Tam Mục Thần Đồng so với Linh Tâm Chân Đế thì mạnh hơn.
Nếu Tam Mục Thần Đồng gọi nàng là bệ hạ thì Linh Tâm Chân Đế hổ thẹn không dám nhận. Về thiên phú hay thực lực Tam Mục Thần Đồng đều hơn xa nàng.
Lúc này Tam Mục Thần Đồng cục súc ngu đần, chẳng còn vẻ kiêu căng, phóng đãng:
- Sao... sao... sao mà được.
Tam Mục Thần Đồng là người thiên phú vô song, nhiều chuyện gã vừa đụng vào liền hiểu biết. Đối với Tam Mục Thần Đồng chuyện khó khăn đến đâu, ảo diệu cỡ nào hễ gã tiếp xúc là có thể phát huy tự do.
Nhưng Tam Mục Thần Đồng trở nên cục mịch trước Linh Tâm Chân Đế, thiên phú tuyệt thế vô song của gã không có đất dùng võ. Tam Mục Thần Đồng như cục sét gỉ chậm chạp, nói chuyện lắp bắp.
Linh Tâm Chân Đế mỉm cười nói:
- Có gì không được, người trong thiên hạ đều khen thiên phú của Tam Mục đạo huynh, tiểu muội cũng ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nào có cơ hội xin Tam Mục đạo huynh chỉ điểm cho.
Tam Mục Thần Đồng ngọng nghịu nói:
- Cái đó... tốt... tốt... ta... ta... ta chỉ sợ làm... làm không tốt... hại... hại đệ tử người ta.
Tam Mục Thần Đồng kiêu căng ngang ngược, thông minh tuyệt thế đã biến mất, gã thành tiểu tử ngốc khờ khạo.
Linh Tâm Chân Đế nhoẻn miệng cười nói:
- Tam Mục đạo huynh thật biết nói đùa, nếu Tam Mục đạo huynh mà hại đệ tử người ta thì trên đời này còn ai dạy tốt hơn?
Linh Tâm Chân Đế chỉ cười nhẹ nhưng vẻ đẹp của nàng ở trong mắt Tam Mục Thần Đồng là đẹp hút hồn người.
Linh Tâm Chân Đế cười nói:
- Ta tin trên đời này không có công pháp gì có thể làm khó Tam Mục đạo huynh.
Nhìn Linh Tâm Chân Đế nhoẻn miệng cười, Tam Mục Thần Đồng ngơ ngẩn, đầu óc trống rỗng:
- Cái... cái... đó...
Linh Tâm Chân Đế thấy bộ dạng khờ khạo của Tam Mục Thần Đồng thì buồn cười.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng ngây ngô cười nhìn Linh Tâm Chân Đế sững sờ, Lý Thất Dạ dùng khuỷu tay đụng gã, lắc đầu nói:
- Thông minh tài trí của ngươi chạy đi đâu rồi?
Tam Mục Thần Đồng bị Lý Thất Dạ chọt một cái tỉnh táo lại, nghĩ mình đã làm chuyện khờ ngốc thì rất xấu hổ, mặt đỏ rần không nói nên lời.
Linh Tâm Chân Đế đã nhìn quen, chỉ cười tủm tỉm, nàng xinh đẹp tuyệt trần khi cười thì rất đẹp. Tam Mục Thần Đồng suýt bị hút hồn, lại sững sờ.
Lý Thất Dạ bất đắc dĩ xem thủ đoạn tán gái kém cỏi, lại dùng khuỷu tay chọt Tam Mục Thần Đồng:
- Ngươi nói một câu gì đi, dù gì người ta là Chân Đế muốn thỉnh giáo ngươi.
Tam Mục Thần Đồng tỉnh táo lại, gã lúng túng. Tam Mục Thần Đồng có thiên phú vô song, rất thông minh, trước mặt ai thì gã đều tự do tiêu sái nhưng như khúc gỗ khi đối mặt Linh Tâm Chân Đế.
Tam Mục Thần Đồng cười gượng nói:
- Thật... thật ra ta rất ngốc, có nhiều công pháp không phải nhìn sơ liền lĩnh ngộ.
Lý Thất Dạ cốc đầu gã:
- Ngốc cái đầu ngươi, giờ ngươi mới bao nhiêu tuổi? Còn nhỏ đã là Nửa Bước Trường Tồn, ngốc gì? Thiên phú như ngươi nếu ngốc thì người khác đều là đồ ngu.
Lý Thất Dạ đã cố gắng tranh thủ cơ hội giùm Tam Mục Thần Đồng.
Linh Tâm Chân Đế khen:
- Lý công tử nói đúng lắm, Tam Mục đạo huynh là Nửa Bước Trường Tồn trẻ nhất đương thời, dù là Phi Kiếm Thiên Kiêu cũng lớn hơn Tam Mục đạo huynh nửa tuổi. Lúc Phi Kiếm Thiên Kiêu đột phá bình cảnh Trường Tồn được Kim Quang Thượng Sư đích thân dạy dỗ mới bước vào cảnh giới Nửa Bước Trường Tồn, còn Tam Mục đạo huynh tự dựa vào sức mình, tuổi nhỏ nhất đã trở thành Nửa Bước Trường Tồn. Chỉ nói về thiên phú thì thiên hạ hiện nay e rằng không có ai sánh bằng Tam Mục đạo huynh.
Linh Tâm Chân Đế nói sự thật chứ không tâng bốc, chỉ tính thiên phú thì Tiên Thống Giới hiện nay hiếm ai có thể so sánh với Tam Mục Thần Đồng.
Được Linh Tâm Chân Đế nghiêm túc khen cao như vậy, Tam Mục Thần Đồng sung sướng lâng lâng:
- Thật vậy không?
Người trong thiên hạ đều khen Tam Mục Thần Đồng thiên phú vô song, nhiều người mạnh hơn gã thừa nhận thiên phú không bằng gã. Quá nhiều người ca ngợi thiên phú của gã, nên lúc Tam Mục Thần Đồng nghe khen không có cảm giác gì, lọt vào tai gã chỉ là lời khen bình thường.
Nhưng Linh Tâm Chân Đế khen lại khác, Tam Mục Thần Đồng đã nghe lời khen vô số lần, nhưng khi nàng nói ra thì là từ ngữ êm tai nhất.
Lý Thất Dạ bất đắc dĩ lắc đầu nhìn bộ dạng khờ khạo của Tam Mục Thần Đồng:
- Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, nàng nói chuyện chẳng lẽ chỉ để ngươi vui lòng?
Tam Mục Thần Đồng cười gượng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đại đạo dài dặc, gặp nhau là duyên, cũng là tạo hóa. Các ngươi đều là thiên tài, hiếm khi có cơ hội gặp nhau sao không cùng tâm sự bàn luận một chút, không chừng có thu hoạch lớn.
Hắn cố ý ghép đôi Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế.
Tam Mục Thần Đồng đã không còn thông minh tài trí, chỉ như khúc gỗ:
- Vậy... vậy được không?
Linh Tâm Chân Đế là loại người rộng rãi, cười nói:
- Gần đây ta ngộ đạo đang có thắc mắc, nếu Tam Mục đạo huynh không chê thì xin chỉ điểm bến mê cho.
Tam Mục Thần Đồng lên tinh thần:
- Nói nghe thử, chúng ta cùng tham thảo.
Mặc dù thủ đoạn tán gái của Tam Mục Thần Đồng rất vụng về nhưng nhắc tới luận đạo là gã lên tinh thần, dù sao gã là thiên tài tuyệt thế vô song.
Linh Tâm Chân Đế bình thản kể ra:
- Gần đây ngộ đạo cảm giác đạo nổi sương, lòng có mê hoặc, mong Tam Mục đạo huynh dùng Hoàng Kim Nhãn nhìn giúp ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.