Dược Tiên, đúng vậy, lão giả trước mắt chính là Dược Tiên, hắn là Dược Tiên sáng tạo Trường Sinh cốc, Dược Tiên dược đạo vô song, Dược Tiên có thể khởi tử hồi sinh.
Tại Vạn Thống Giới, tất cả hậu nhân đều biết, Dược Tiên cũng không dùng đại đạo tăng trưởng, hắn dùng dược đạo tăng trưởng, hắn có tạo nghệ dược đạo cổ kim không ai sánh bằng.
Thậm chí từng có người nói rằng, tạo nghệ dược đạo của Dược Tiên có thể giúp hắn luyện ra tiên đan trường sinh bất tử.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, thế nhân cũng không biết là thật là giả, hơn nữa, không có người nào nhìn thấy Dược Tiên luyện ra tiên đan trường sinh bất tử.
Mặc dù là như thế, đan dược của Dược Tiên chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù là Trường Sinh cốc cũng như thế.
Tại Vạn Thống Giới, nếu có một viên đan dược do Dược Tiên lưu lại, thứ này có thể bán được với giá trên trời, không biết có bao nhiêu người cướp đoạt.
Về sau Dược Tiên tiến vào trong Bất Độ Hải, hơn nữa Dược Tiên rất nổi danh trong các Thuỷ tổ.
Mặc dù đối với Thuỷ tổ mà nói, đạo hạnh của Dược Tiên rất đại chúng, hắn không thể so sánh với các Thủy tổ kinh diễm vô song.
Nhưng Thủy tổ trong Bất Độ Hải rất tôn kính Dược Tiên, bởi vì Dược Tiên có dược đạo vô địch, hắn không chỉ luyện ra đan dược gia tăng thọ nguyên, hắn còn có thể luyện ra đan dược cứu mạng.
Cho nên, Thuỷ tổ cường đại hơn nữa cũng có ngày cầu cạnh Dược Tiên, nói ví dụ Thủy tổ bị thương nặng hoặc tẩu hỏa nhập ma hay tu luyện lưu lại ám thương… Bọn họ chỉ có thể cầu Dược Tiên giúp đỡ.
Cho nên, trong Bất Độ Hải có rất nhiều Thủy tổ mạnh hơn Dược Tiên nhưng ai cũng gọi Dược Tiên một tiếng đạo huynh.
Dược Tiên là người si mê dược đạo, hắn không có hứng thú xen vào phân tranh trên thế gian, hắn có hứng thú duy nhất chính là luyện đan, tìm kiếm tiên dược, cho nên có thể nói, dấu chân của Dược Tiên trải rộng khắp Bất Độ Hải.
Trong Bất Độ Hải này, ở đâu có thừa thải tiên dược, ở đâu có bảo thụ, Dược Tiên biết rõ hơn bất cứ người nào.
Hôm nay, hắn thủ tại nơi này chính là vì trông coi một gốc bảo dược, hơn nữa hắn đã thủ ở đây mười vạn năm, không phải mới thủ vào ngày hôm nay.
Chỉ có điều, thời gian hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì bảo dược thành thục nên sắp xuất thế, cho nên con cự thú kia mới tới tranh đoạt.
Cho dù Dược Tiên không địch lại đầu cự thú này, cho dù hắn suýt chết cũng không rời đi, bởi vì hắn đã thủ tại đây mười vạn năm, nếu trơ mắt nhìn đại thú cướp lấy bảo dược, đương nhiên hắn không cam lòng, may mắn Lý Thất Dạ tới đây mới cứu hắn một mạng.
- Nếu mạng không còn, bảo dược có ích gì?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra.
Dược Tiên cười gượng, mặt mo nóng lên, đây là đạo lý đơn giản, đương nhiên hắn hiểu nhưng nếu làm theo lời Lý Thất Dạ, hắn đã không phải là Dược Tiên, hắn chính là dược si, nếu như một khi gặp bảo dược tốt, hắn chân thật sẽ mọc rễ tại đây, hắn sẽ không di chuyển tới nơi nào khác, không đạt được bảo dược sẽ không đi.
Đúng vào lúc này, âm thanh “cát cát cát” vang lên, đá ngầm dưới chân Dược Tiên bắt đầu nứt ra.
- Sắp xuất thế.
Cảm nhận đá ngầm biến hóa, đôi mắt Dược Tiên sáng lên, hắn hưng phấn chà xát tay vào nhau, hai mắt nhìn chằm chằm vào đá ngầm dưới chân.
Âm thanh “cát cát cát” vang lên, đá ngầm dưới chân Dược Tiên vỡ ra như cát vụn và dung nhập trong nước biển.
Cũng chính bởi vì như thế, khối đá ngầm này càng lúc càng thấp, nước biển chung quanh bắt đầu bao phủ đá ngầm.
- Linh Tinh Hàn Dạ San Hô, chỉ sống trong biển đêm, san hô tám trăm vạn năm mới thành đá ngầm, tiếp qua tám trăm vạn năm lại tử vong.
Nhìn đá ngầm tan thành cát, tan rã vào trong biển rộng, Lý Thất Dạ nói.
- Tiên sinh kiến thức phi phàm, làm ta xấu hổ.
Dược Tiên sợ hãi thán phục, dù sao không có bao nhiêu người trên thế gian biết lai lịch đá ngầm phía dưới, cho dù là Thuỷ tổ cũng ít có người biết.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, hắn nhìn đá ngầm tan rã.
Đúng vào lúc này, một âm thanh vỡ vụn sinh ra, chỉ thấy trong đá ngầm bắn ra một tia kim quang, kim quang càng ngày càng sáng.
Sau khi đá ngầm tan rã, vật bên trong kim quang lộ ra, vật ấy là vỏ sò. Toàn thân vỏ sò óng ánh giống như hoàng kim tạo thành, phía trên có đạo vân trải rộng, thời điểm mỗi đạo vân lóe sáng, mọi người cảm nhận được đại đạo của thiên địa.
Lúc này, trên vỏ sò xuất hiện mùi hương thơm ngát, mùi hương thơm ngát này truyền đi rất xa.
Vỏ sò mở ra, dường như nó cảm nhận được nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt vỏ sò khép lại, thân thể lui về phía sau thật nhanh, nhanh như tia chớp, vỏ sò cũng không lao về phía trước.
Nhưng Dược Tiên đã sớm có chuẩn bị, hắn lập tức ra tay, tay cầm nhật nguyệt, tốc độ của hắn nhanh hơn tia chớp vài lần, vò sò vừa bỏ chạy đã bị hắn bắt lại.
Bị Dược Tiên bắt lấy, vỏ sò muốn giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi tay của Dược Tiên.
- Vạn Thọ Kim Điệt, chờ mười vạn năm, cuối cùng cũng chờ được.
Bắt lấy vỏ sò kia, Dược Tiên tươi cười như hoa, hắn hết sức cao hứng.
Với tư cách Thuỷ tổ, đạo tâm hắn bình tĩnh, không vì vật mà vui, không dùng mình mà buồn, nhưng dược si như Dược Tiên, chỉ cần có thể đạt được dược tốt, đối với hắn mà nói còn cao hứng hơn so với bất cứ việc gì.
Vạn Thọ Kim Điệt, đây là bảo dược sống, sống trong Linh Tinh Hàn Dạ San Hô, cần sinh trưởng thời gian rất dài, cho nên muốn gặp được một con Vạn Thọ Kim Điệt chẳng khác gì chỉ mò kim đáy biển, cũng khó trách Dược Tiên lại chờ ở đây mười vạn năm.
- Dùng nó làm thuốc dẫn thiên phương.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Dược Tiên thu hồi Vạn Thọ Kim Điệt, biết rõ Dược Tiên muốn làm gì, nhàn nhạt nói:
- Hiệu quả không thể như ý.
- Tiên sinh cao kiến.
Dược Tiên khen một tiếng, hắn cười khổ, lắc đầu, nói ra:
- Thân già khọm của ta ăn quá nhiều thuốc, các đại dược khác cũng vô dụng, chỉ có thể đi tìm con đường khác, thử xem thiên phương, không ôm quá nhiều hi vọng.
Dược Tiên là người luyện dược cao siêu, hắn phục dụng rất nhiều linh đan diệu dược còn nhiều hơn bất cứ kẻ nào. Bởi vì hắn ăn quá nhiều đại dược, cho nên, đối với người khác mà nói là linh đan diệu dược, hắn ăn vào lại không có hiệu quả.
- Đây là việc đương nhiên.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn đã biết rõ kết quả sẽ như vậy.
Đây cũng là vận mệnh các dược sư không thể thoát được, bởi vì bọn họ luyện ra đan dược tốt nhất, cho nên, thường thường bọn họ cũng phục dụng nhiều đan dược hơn bất cứ kẻ nào, cuối cùng, tất cả linh đan diệu dược đều không có tác dụng với họ.
- Lúc tuổi còn trẻ, ta không tiết chế, đạo tâm không đủ kiên định, về sau hiểu ra đạo lý kia thì đã trễ, đã không thể cải biến được nữa, quá mức ỷ lại linh đan diệu dược.
Dược Tiên cười khổ một tiếng.
Thử nghĩ một chút, hắn là Dược Tiên tuyệt thế vô song, lúc hắn tuổi còn trẻ, hắn đã luyện ra vô số đan dược vô song.
Người khác cả đời không ăn được linh đan diệu dược, hắn lại ăn như ăn đậu, từ đó trong người hắn tích trữ độc hỏa, hơn nữa, thời gian dài vẫn ỷ lại linh đan diệu dược, hơn nữa càng đi về phía sau, dược hiệu càng ngày càng nhỏ, linh đan diệu dược cần thiết càng ngày càng cao cấp, sau đó hắn không thể ăn thêm.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, hắn đã dự đoán được kết quả sẽ như vậy, hắn đã gặp nhiều người như thế.
- Không bằng tiên sinh vào hàn xá nói chuyện?
Khó có khả năng gặp được tồn tại vô thượng như Lý Thất Dạ, Dược Tiên đưa ra lời mời với Lý Thất Dạ.
- Cũng có thể.
Lý Thất Dạ vừa mới tiêu diệt hung địa, hiện tại hắn không có việc gì cho nên đáp ứng.
- Mời tiên sinh.
Dược Tiên cũng vui vẻ, hắn vội vàng dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Được Dược Tiên dẫn dắt, hai người bọn họ vượt qua không gian xa xôi, cuối cùng đi vào địa phương Dược Tiên ở lại.
Nếu như cho rằng Dược Tiên ở một mình thì sai lớn.
Dược Tiên hiện đang ở lại một vùng biển phong bế trong Bất Độ Hải biển, hải vực này bị sương mù bao phủ, còn có đại trận cường đại bao phủ.
Cho dù ngươi là một vị Thủy tổ, nếu không biết phương pháp tiến vào, muốn cưỡng ép xông vào cũng khó khăn.
Trong hải vực bị phong tỏa, nơi này ánh mặt trời chiếu rọi, trời xanh mây trắng vô cùng xinh đẹp, trên biển có một hòn đảo to lớn.
Hòn đảo to lớn này gọi là một đại lục cũng không sai.
Trên hòn đảo này có từng tòa thành trì, có hơn trăm vạn dân chúng ở lại, bên trong thành trì, người đến người đi hết sức phồn hoa.
Nhìn thành thị phồn hoa trên hòn đảo sẽ làm người ta giật mình như đang ở Tam Tiên giới.
Trên hòn đảo này, trong đám mây có thần phong ẩn hiện, có tiên hạc bay lượn, thần loan kéo xe giống như tiên sơn hải ngoại, nơi này rất an bình.
Không hề nghi ngờ, nơi này chính là tiểu thiên thế giới, một hải ngoại tiên sơn tiểu thiên thế giới, thập phần xinh đẹp.
Dược Tiên mang theo Lý Thất Dạ đi vào nơi này, hắn nói với Lý Thất Dạ:
- Nơi đây là ta và mấy vị đạo hữu khác xây dựng nên. Năm đó có chút huynh đệ theo chúng ta đi vào đây, bọn họ phồn diễn sinh sôi trên đảo này, từ đó xây dựng thiên địa bản thân.
Dược Tiên nói lời này cũng làm Lý Thất Dạ suy nghĩ.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, các Thuỷ tổ đã tiến vào Bất Độ Hải, có không ít Thuỷ tổ không phải một mình tiến vào Bất Độ Hải, bọn họ dẫn chiến tướng dưới trướng và thủ hạ cường đại đi vào nơi đây.
Cuối cùng nhất, Thuỷ tổ cũng dàn xếp bọn họ trong Bất Độ Hải, những tùy tùng của bọn họ an cư lạc nghiệp trong Bất Độ Hải, sinh sôi nảy nở hậu đại, thành tựu một tịnh thổ an vui.
Cho dù kẻ nào nhìn thấy cảnh này cũng hiểu, sau khi các Thuỷ tổ tiến vào Bất Độ Hải, bọn họ sẽ không quay về Tam Tiên giới.
Tại Bất Độ Hải, đây là nhà của bọn họ, ngược lại vẫn không bỏ được nhớ nhung về Tam Tiên giới.