Đế Bá

Chương 636: Dương nguyên lão (1)




Lý Thất Dạ căn bản là không để ý Thiên Lý Hà mạnh bao nhiêu, nếu như Thiên Lý Hà thật sự là cường ngạnh, đối với hắn mà nói đó không thể là tốt hơn, hắn lại càng không cần quan tâm đến tương lai của Thiên Lý Hà sẽ như thế nào, trực tiếp từ Thiên Lý Hà lấy đi đồ vật mà hắn muốn.
Dĩ nhiên, Thiên Lý Hà có thể cho Lý Thất Dạ điều kiện ưu đãi như vậy, đây cũng là kết quả Dương lão với tư cách là nguyên lão làm chỗ dựa cho Lam Vận Trúc.
So sánh với những trưởng lão khác của Thiên Lý Hà mà nói, Dương lão ngược lại là hi vọng có thể thúc đẩy hôn sự này, dĩ nhiên Dương lão muốn thúc đẩy hôn sự này cũng là có đạo lý của hắn.
- Không đánh mà lui, đây thật giống như không phải là phong cách của ta, Thiên Lý Hà các ngươi đã muốn khảo hạch ta, ta đây phục bồi là được rồi!
Cuối cùng Lý Thất Dạ cười nói với Bảo Quy đạo nhân.
Đối với lựa chọn của Lý Thất Dạ, Bảo Quy đạo nhân cũng cũng nghĩ tới, gật đầu, nói:
- Vậy cũng được, ba tràng khảo hạch, có một tràng khảo hạch tùy ngươi tới xác định, đây cũng là công bình mà tạo ra.
- Được, nếu muốn ta chỉ định hạng mạc khảo hạch, ta lự chọn chỉ định hạng mục khảo hạch của tràng thứ hai đi!
Lý Thất Dạ sảng khoái lưu loát, cười nói.
- Tốt lắm, tràng khảo hạch đầu tiên chính là khảo hạch võ nghệ, ngày mai sẽ bắt đầu, ngươi nhưng có ý kiến gì không?
Bảo Quy đạo nhân nói.
Lý Thất Dạ nhún vai, nói:
- Tùy thời phụng bồi!
- Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai Thiên Lý Hà ta sẽ phái một gã đệ tử khiêu chiến ngươi, ngươi cần phải có tâm tư chuẩn bị, cũng đừng khinh thường đối thủ của ngươi!
Bảo Quy đạo nhân cũng coi như là thân mật, đặc biệt nhắc nhở Lý Thất Dạ một câu.
Lý Thất Dạ nhìn về phía Lam Vận Trúc ở bên cạnh, cười nói:
- Chẳng lẽ các ngươi phái vị hôn thê của ta xuất tràng quyết chiến với ta sao?
"Vị hôn thê" lời này rơi vào trong tai của Lam Vận Trúc, nhất thời làm cho nàng vừa tức vừa giận, không khỏi căm tức nhìn Lý Thất Dạ, mặt đỏ bừng, nóng rát.
- Điểm này ngươi yên tâm, nếu như phái Vận Trúc xuất tràng, vậy thì lộ ra vẻ không công bằng rồi!
Bảo Quy đạo nhân cười nói, trên thực tế, với tư cách là chưởng môn, lại là sư phụ của Lam Vận Trúc, Bảo Quy đạo nhân vẫn là ủng hộ đồ đệ của mình.
Dĩ nhiên ở trong mắt Bảo Quy đạo nhân, nếu như Lam Vận Trúc xuất tràng, Lý Thất Dạ tuyệt đối là không có phần thắng. Bảo Quy đạo nhân đối với đệ tử của mình còn là có lòng tin vô cùng, coi như là tỷ thí với những truyền nhân của Đế thống tiên môn khác, Lam Vận Trúc cũng đồng dạng có phần thắng tuyệt đối. Coi như là tỷ thí với truyền nhân của Vạn Cốt hoàng tọa, Ở trong mắt Bảo Quy đạo nhân, đồ đệ Lam Vận Trúc của hắn cũng là có nắm chắc không nhỏ.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, bất luận là đối thủ như thế nào hắn cũng vui lòng phụng bồi, trên thực tế đối thủ càng mạnh, hắn liền chí ý càng cao.
Cáo biệt Bảo Quy đạo nhân, thời điểm trở lại độc viện, Lục Bạch Thu cũng đã thấp giọng nói cho hai người bọn họ, bên trong nhà có người đợi bọn họ trở về.
- Dương gia gia!
Sau khi tiến vào trong nhà, thấy một lão giả ngồi ở bên trong, Lam Vận Trúc đều không khỏi cao hứng lại kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.
Ngồi ở trong phòng là một lão giả, lão giả này tuổi thất tuần, vóc người cũng không khôi ngô, nhưng lão ngồi ở chỗ đó lại tựa như có thể ngăn cản phong vũ tám phương, lão ngồi ở chỗ đó làm cho người ta có cảm giác tường cao khó vượt.
Lão giả này chính là nguyên lão của Thiên Lý Hà, cũng là xuất thân từ Phi Hoài thôn, Dương lão!
Trên thực tế, Phi Hoài thôn đi ra không ít nhân vật khó lường, có đại tướng nguyên soái trong phàm thế, chủ quan một quốc, cũng có nguyên lão của Đế thống tiên môn, như Dương lão chính là một người trong đó.
Bất kể Phi Hoài thôn xuất ra nhân vật như thế nào cũng không đánh phá được một phần yên lặng kia của nó, đó là yên lặng thuộc về Tiên đế suy nghĩ lúc tuổi già, người nào cũng đánh không phá được.
- Gia gia cũng xuất quan?
Lam Vận Trúc kinh ngạc nói, Dương nguyên lão cũng không phải là gia gia của Lam Vận Trúc, bất quá lão là trưởng bối có bối phận rất cao trong Phi Hoài thôn, Lam Vận Trúc xưng lão là gia gia.
Dương nguyên lão cười híp mắt nói:
- Nếu thần thụ lựa chọn cho ngươi một cái lang quân như ý, ta đây là một cái gia gia làm sao có thể không tự mình đến nhìn một chút chứ.
- Gia gia, ngươi nói lăng nhăng cái gì đó!
Lam Vận Trúc da mặt mỏng, mặt đỏ bằng, không khỏi khẽ cáu một tiếng.
Dương lão lại là tỉ mỉ mà đem Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, giống như là trượng mẫu nương nhìn con rể, càng xem càng vừa ý.
- Tốt, tốt, tốt!
Sau khi Dương lão nhìn Lý Thất Dạ một lần, gật đầu khen ngợi lia lịa, cười nói:
- Xem ra thần thụ đích xác là chọn lựa một cái lang quân như ý cho nha đầu ngươi!
- Thần thụ là chọn lựa cho nàng lang quân như ý, nhưng mà không nhất định là chọn lấy cho ta một cái thê tử hiền tuệ.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Hảo tiểu tử, được tiện nghi còn khoe mẽ!
Dương lão cười trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Nha đầu nhà chúng ta cũng không kém, bất kể như thế nào, tương lai hai người các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, ân ân ái ái!
Dương lão đối với Lý Thất Dạ là rất hài lòng, trên thực tế, lão là tin tưởng Mộng Nguyện thụ của thôn mình, với tư cách là nguyên lão của Đế thống tiên môn, lão biết Mộng Nguyện thụ của thôn mình có ý vị như thế nào, mà Mộng Nguyện thụ vì Lam Vận Trúc lựa chọn Lý Thất Dạ, trong này nhất định là có nguyên nhân.
- Gia gia, cái bát úp còn chưa lật lên đâu!
Lam Vận Trúc xấu hổ mà trách cứ nói.
Lý Thất Dạ chỉ là cười lắc đầu, một cái hôn ước này đối với hắn mà nói đó chỉ là một lần tình cờ mà thôi, về phần Lam Vận Trúc nha, nàng cũng chỉ là muốn mượn hắn tới thoát khỏi bức hôn của Thiên Lý Hà.
- Tiểu tử nha, hôm nay ta là đặc biệt xuất quan tới cỗ vũ cho ngươi, những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, ta chỉ nói một câu.
Dương lão cười nói:
- Bất kể chuyện gì, buông tay mà làm đi, tóm lại việc hôn sự của các ngươi, lão đầu tử ta là cường lực ủng hộ rồi, bất kể người khác can thiệp như thế nào, bọn họ đều không lay động được. Cô gia của Phi Hoài thôn chúng ta cũng không dễ dàng bị đánh bại như thế, ngươi nói đúng không.
Dương lão là nguyên lão của Thiên Lý Hà, có thể nói là rất ít để ý tới tục sự, lần này đặc biệt xuất quan làm chỗ dựa cho Lý Thất Dạ, lão là sợ Lý Thất Dạ một bàn tay vỗ không nên tiếng, chính là bởi vì như thế, lão mới sẽ đặc biệt đi ra ngoài làm chỗ dựa cho Lý Thất Dạ.
- Tốt, ta sẽ sớm một chút ôm mỹ nhân về, sớm sinh quý tử!
Thấy Dương lão nhiệt tình như thế, Lý Thất Dạ cũng cười nói.
Về phần Lam Vận Trúc bị Lý Thất Dạ nói như vậy là giận đến mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hận không thể đem tiểu quỷ này đánh thành đầu heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.