Đế Bá

Chương 863: Đại tai nạn




Trong Ô Thạch thành có tu sĩ thấy tình huống không ổn thì xoay người bỏ chạy, nhưng chưa ra khỏi Ô Thạch thành đã bị chặn lại. Phe tấn công Ô Thạch thành là hai đại giáo quỷ tộc, có rất nhiều đệ tử, thực lực cực kỳ cường đại.
Có tu sĩ nhiệt huyết gầm rống lao lên rời, dốc hết tài học muốn cứu đồng bào, nhưng vô dụng. Một tồn tại cường đại bước ra một bước, huơ tay đánh bay đám tu sĩ nhiệt huyết.
Nam Đường thành là một thành lớn phía nam bộ Đông U Cương, thành trì cổ xưa cỡ trăm ngàn vạn năm. Trong Nam Đường thành cư ngụ hơn năm mươi vạn người, nhân tộc là chính.
Nhân tộc vất vả cần cù cùng nhau cố gắng khiến Nam Đường thành phồn vinh phú quý. Trong Nam Đường thành có hơn bốn vạn tu sĩ, không thiếu cường giả thánh tôn, thánh hoàng.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Sáng hôm nay, nhiều cư dân Nam Đường thành chưa xuống giường thì bỗng trời sập, mấy chục người bình thường Nam Đường thành không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên vô số người bay ra khỏi phòng mình.
Nhiều người đang mớ ngủ, tỉnh dậy thấy mình bị hút lên trời, sợ hết hồn:
- Chuyện gì xảy ra?
- Má ơi!
Nhiều người bình thường thấy mình đột nhiên bị hút lên trời thì hết hồn hết vía.
Trên bầu trời Nam Đường thành xuất hiện hố đen đáng sợ, đó là bát bảo to lớn. Bát bảo hút mấy chục vạn cư dân trong Nam Đường thành.
- Phụ thân . . . Mẫu thân!
Thoáng chốc tiếng khóc la vang vọng khắp Nam Đường thành, bao nhiêu đứa trẻ tỉnh ngủ nhìn mình bay lơ lửng trên bầu trời, sợ hãi hét lên.
Phụ thân cũng bị hút lên trời hét to một tiếng:
- Hộc nhi!
Phụ thân liều mạng bơi hướng nhi tử nhưng quơ quào cỡ nào cũng không nhúc nhích được. Đôi phụ mẫu tuyệt vọng hét thất thanh, gần trong gang tấc nhưng không thể bảo vệ con của mình.
Một đống tu sĩ vọt ra khỏi Nam Đường thành, thấy cảnh tượng này tức giận quát:
- Là ai càn rỡ như vậy?
Đám tu sĩ phóng lên cao, lấy ra các báu vật định chém rơi bát bảo khổng lồ trên bầu trời.
Chợt có tiếng hừ lạnh, một người đứng sau bát bảo, cục u to trên trán mấp máy, một con sâu dữ bay ra.
- A!!!
Tiếng hét liên tục vang lên, côn trùng xuyên thủng cơ thể các tu sĩ, mất mạng tại chỗ. Khi xác chết rơi xuống giữa đường mục rữa ngay, người xem lạnh gáy.
Nhìn sâu dữ giết hàng ngàn tu sĩ, đám tu sĩ lao ra lạnh sống lưng.
Nhìn quỷ tộc đứng trên bầu trời, đám tu sĩ Nam Đường thành hoảng sợ biến sắc mặt nói:
- Trùng Hoàng đế thống!
Nhìn bát bảo hút đi mấy chục vạn phàm nhân, một vị thánh hoàng mạnh nhất hét to một tiếng:
- Trùng Hoàng đế thống, đừng hòng hành hung tại đây!
Thánh hoàng bay lên trời muốn đập nát bát bảo.
Ngay lúc đó một huyết quang từ trên trời giáng xuống, đế uy vô địch đi kèm.
Phập!
Máu phun ra, đạo hạnh bị đâm thủng đầu, tắt thở.
Nhìn huyết quang đâm xuống giết ngay thánh hoàng nổi tiếng nhất Nam Đường thành, các tu sĩ trong thành hút ngụm khí lạnh:
- Tiên đế bảo khí!
- Bây giờ bó tay chịu trói còn kịp!
Một đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống đứng trên cao âm trầm nói:
- Nếu không sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!
Cục u trên trán đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống mấp máy, Minh Hoàng trùng tùy thời bay ra.
Người nhìn nổi da gà, nghĩ đến Minh Hoàng trùng đáng sợ làm đám tu sĩ Nam Đường thành rùng mình.
Một thánh hoàng nhân tộc thế hệ trước trầm giọng hỏi:
- Nam Đường thành ta không có thù oán gì với quý môn, tại sao quý môn muốn đuổi tận giết tuyệt?
- Nam Đường thành không có thù oán gì với Trùng Hoàng đế thống chúng ta.
Đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống đứng trên cao, cười âm trầm nói:
- Nhưng thiên thần đại nhân có lệnh, chúng ta không thể không nghe. Hơn nữa . . . Nhân tộc đáng chết!
Đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống ánh mắt sắc bén bắn ra giận dữ, sát khí đáng sợ.
Đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống hận nhân tộc là có lý do. Một, trước đó không lâu Lý Thất Dạ giết Quỷ Trùng Ma Tử, truyền nhân của Trùng Hoàng đế thống. Hai, Lý Thất Dạ đánh nứt ma linh đế khí của Trùng Hoàng đế thống. Cuối cùng Trùng Hoàng đế thống tốn sức chín trâu hai hổ lấy lại ma linh nhưng nó đã bị tổn thương nghiêm trọng, uy lực giảm đi.
Trùng Hoàng đế thống hận Lý Thất Dạ thấu xương, tiếc rằng hắn đã chết trong tử đồ. Hiện tại thiên thần có lệnh lấy người bình thường các tộc trừ quỷ tộc ra để huyết tế, Trùng Hoàng đế thống xung phong trước nhất, tự mình đến Nam Đường thành muốn bắt hết nhân tộc trong thành để báo thù.
Đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống nhìn chằm chằm tu sĩ trong Nam Đường thành, cười âm hiểm:
- Thị vệ trưởng Vệ Thần muốn máu tươi mới của các ngươi để Ô Thạch thành, nếu các ngươi bó tay chịu trói thì bổn tọa miễn cho các ngươi đau đớn, miễn sống không bằng chết!
Nghe đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống, các tu sĩ Nam Đường thành tức giận quát:
- Dù sao cũng phải chết, đừng nói nhảm với đám rùa khốn kiếp này!
Một thánh hoàng tự mình dẫn dắt cường giả khác hét to một tiếng, lao lên trời:
- Giết!!!
Bọn họ muốn nghênh chiến đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống, liều mạng một phen.
Đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống cười nham hiểm:
- Thứ không biết sống chết.
Minh Hoàng trùng bay ra khỏi cục u.
Trên bầu trời xuất hiện nhiều đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống, tât cả là cường giả trưởng lão, có luôn nguyên lão, lão tổ tự mình tọa trấn.
Đám đại nhân vật Trùng Hoàng đế thống không ra tay, Minh Hoàng trùng bay ra khỏi cục u trên trán, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
- A!!!
Tiếng hét thảm liên tiếp, các tu sĩ rơi xuống. Người may mắn chết ngay tại chỗ, người xui bị Minh Hoàng trùng cắn trúng té xuống đất thì toàn thân co giật, sống không bằng chết, cực kỳ đau đớn nhìn mình mục rữa từng tấc. Có cường giả không chịu nổi đau đớn đã tự sát.
Tiếng gào rú thê lương vang vọng Nam Đường thành. Tuy rằng Nam Đường thành có nhiều cường giả, vài thánh hoàng nhưng so với đế thống tiên môn Trùng Hoàng đế thống thì cách biệt quá lớn. Huống chi nhiều thánh hoàng Trùng Hoàng đế thống kéo đến, đáng sợ hơn là có cả lão tổ tọa trấn trên bầu trời. Tu sĩ Nam Đường thành không đâu nổi.
Tu sĩ có năng lực chống cự đều bị trưởng lão Trùng Hoàng đế thống giết sạch, tu sĩ đạo hạnh mỏng thì bị hút vào bát bảo, bọn họ sẽ là vật hy sinh trong huyết tế.
Mọi tu sĩ chống đối đều bị giết, Nam Đường thành nồng nặc mùi máu.
Trên bầu trời vang giọng lão tổ Trùng Hoàng đế thống:
- Đem đi hết, không chừa một tên.
Trong thời gian ngắn, mặt trời mới mọc lên phía cuối chân trời, các tiếng hét chói tai văng vẳng. Nam nữ già trẻ Nam Đường thành đều bị hút vào bát bảo, không ai may mắn thoát khỏi.
Người có năng lực chống cự đều bị Trùng Hoàng đế thống giết sạch.
Khi mặt trời mọc, tòa thành cổ Nam Đường thành sừng sững trăm ngàn vạn năm không còn bóng người, yên lặng đáng sợ.
Dưới ánh nắng, máu nhuộm đỏ mặt đất, Nam Đường thành trống rỗng. Xác chết nằm la liệt dưới đất, toàn là tu sĩ chống cự rồi bị tàn sát.
Gió thổi qua, mùi máu xộc vào mũi làm người nổi da gà.
Nam Đường thành từng là mảnh đất nhân tộc tụ tập trong Đông U Cương, tòa cổ thành khá nổi tiếng. Từ nay Nam Đường thành là một tòa thành trống, Nam Đường thành không còn bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.