Đế Bá

Chương 878: Ngục giam thần đảo (1)




Lý Thất Dạ thấy Đại Trí hòa thượng định đi, cười nói:
- Lần này ngươi rất giỏi, làm ta khâm phục. Ngươi cầm nó đi, nếu may mắn không chừng sẽ gặp vận may siêu may mắn.
Lý Thất Dạ ném một thứ cho Đại Trí hòa thượng.
Đại Trí hòa thượng nhìn thứ trong tay mình, kinh ngạc nói:
- Chìa khóa đệ nhất hung mộ!
Thứ này là bảo bối, đồ tốt có thể đổi cơ duyên trong Thiên Lăng.
Bao nhiêu người đòi Lý Thất Dạ đưa chìa khóa đệ nhất hung mộ, bao gồm Tổ thành nhưng hắn không chịu cho. Bây giờ Lý Thất Dạ tùy tay ném tặng làm Đại Trí hòa thượng ngây người.
Đại Trí hòa thượng sững sờ:
- Cho . . . Cho ta?
Người hơi hiểu biết về chìa khóa đệ nhất hung mộ đều hiểu rằng nó rất quý giá.
Lý Thất Dạ nhún vai hờ hững nói:
- Không muốn thì trả đây.
Đại Trí hòa thượng vội nhét chìa khóa vào ngực:
- Muốn muốn, sao có thể không muốn?
Đại Trí hòa thượng cười toe:
- Lý đại gia rộng rãi như thế, đã tặng báu vật đi sao có thể không biết ngượng đòi lại?
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí hòa thượng:
- Nhân dịp đệ nhất hung mộ chưa đóng hãym au thử vạn may. Nếu đệ nhất hung mộ đóng lại, dù ngươi giấu nó ở chỗ kín nhất thì chìa khóa sẽ biến mất.
- Ha ha ha, chắc chắn, chắc chắn rồi.
Mắt Đại Trí hòa thượng sáng rực nói:
- Hì hì, hòa thượng ta cả đời độ phổ chúng sinh, nhân phẩm khỏi phải bàn. Hì hì, chắc chắn ta sẽ gặp vận may siêu may mắn.
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Trí hòa thượng, đi sâu vào Mê Thất thần đảo. Lam Vận Trúc, Tiên Phàm vội vàng đi theo.
Đại Trí hòa thượng hét to hướng bóng lưng Lý Thất Dạ:
- Lý huynh, đa tạ!
Đại Trí hòa thượng hưng phấn nhảy xuống Mê Thất thần đảo, gã muốn tìm vận may siêu may mắn.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đi theo Lý Thất Dạ vào đảo. Thiếu nữ kiêu ngạo5 không lớn, nơi này không có thứ gì trừ rải rác mấy ngọn núi.
Lam Vận Trúc đi theo Lý Thất Dạ vào sâu trong đảo, nàng là người rất mẫn cảm, một chút thay đổi cũng bị nàng nhận ra ngay. Nên khi Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ vào sâu trong Mê Thất thần đảo, càng đi vào nàng càng thấy áp lực khó tả.
Lam Vận Trúc mở miệng nói:
- Hòn đảo này thật kỳ lạ.
Tiên Phàm có thiên phú siêu cao, đạo hạnh nghịch thiên, nhưng mức độ nhạy cảm thì không bằng Lam Vận Trúc.
Tiên Phàm tò mò hỏi:
- Ngươi thấy lạ như thế nào?
Lam Vận Trúc trả lời:
- Giống như ngục giam, nguyên Mê Thất thần đảo tựa như nhà giam siêu to nhốt thiên địa.
Lý Thất Dạ đi trước hai nàng ngoái đầu nhìn lại, gật đầu, nói:
- Nàng nói đúng rồi, nơi này không có kim long hay thần hoàng. Như nha đầu đã nói, nơi đây là một ngục giam, một ngục giam vạn cổ bất diệt.
Tiên Phàm nghe Lý Thất Dạ nói thì giật mình hỏi lại:
- Thật sự là một tòa ngục giam?
Bên ngoài luôn đồn trên Mê Thất thần đảo có báu vật vô thượng, có người thề thốt trên Mê Thất thần đảo có trứng thần thú, vì có kẻ chính mắt thấy kim long bay vào đảo, thần hoàng bay lượn trên đảo.
Nhưng nghe Lý Thất Dạ nói thì Mê Thất thần đảo như một tòa ngục giam. Nếu người khác nói chắc chắn Tiên Phàm sẽ không tin, nhưng Lý Thất Dạ nói thì nàng không nghi ngờ chút nào.
Nghe Lý Thất Dạ khẳng định trực giác của mình, Lam Vận Trúc rung động hỏi:
- Nơi này nhốt nhân vật gì?
Nhắc tới chuyện này làm Lý Thất Dạ híp mắt lại:
- Nhốt một tồn tại muôn đời chưa có ai gặp, một tồn tại chưa từng để lại truyền thuyết.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
- Chẳng phải ngươi bảo trên Mê Thất thần đảo có binh khí cực kỳ đáng sợ sao?
Lam Vận Trúc nhớ Lý Thất Dạ từng nói như thế.
Lý Thất Dạ cười trả lời:
- Đối với người khác, nhất là quỷ tộc thì nó là ác ma, là ác ma đáng sợ nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Nhưng với ta thì nó là binh khí, một binh khí có thể đồ diệt tất cả.
Lam Vận Trúc hút ngụm khí lạnh, nàng hiểu biết Lý Thất Dạ, loáng thoáng đoán được hắn định làm gì.
- Truyền thuyết Mê Thất thần đảo chưa từng xuất hiện, ghi chép liên quan nó có từ trăm ngàn vạn năm trước.
Tiên Phàm mở miệng nói:
- Nếu nơi này là ngục giam, nhốt tồn tại vô địch, từ trăm ngàn vạn năm nay đi e rằng tồn tại đó đã chết.
- Đó là với người khác.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Còn nó muốn chết cũng khó, nếu nó dễ dàng chết sớm đã bị người giết, cần gì bị nhốt tại đây?
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm nhìn nhau. Là cái gì bị nhốt từ trăm ngàn vạn năm nay mà vẫn sống? Tồn tại như thế thật đáng sợ.
Mê Thất thần đảo không lớn, Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đi theo Lý Thất Dạ chẳng mấy chốc sau đã dến giữa hòn đảo. Chính giữa Mê Thất thần đảo từ bốn ngọn núi vây quanh, có thể nói bốn ngọn núi lớn nhất Mê Thất thần đảo.
So với núi nơi khác thì bốn ngọn núi này không lớn, nhưng ngọn núi đen nhánh làm người ta ngộp thở. Ai đứng đây đều cảm giác bị bốn ngọn núi đè ngộp thở, bốn ngọn núi như có thể trấn áp thần ma.
Giữa Mê Thất thần đảo, trong lòng bốn ngọn núi là mảnh đất trống. Đất trống tởn không có gì, trông như giáo tràng lót bằng nham thạch.
Đến đất trống, Tiên Phàm nhìn bốn phía. Nơi đây trừ đất trống ra không có gì khác, càng đừng nói ngục giam nhốt tồn tại đáng sợ.
- Ngục giam đâu?
Lý Thất Dạ tìm một chỗ lõm trong đất trống, hắn quan sát một lúc sau nói với Lam Vận Trúc, Tiên Phàm:
- Các cô nương, hãy chuẩn bị tâm lý, chờ chút nữa nhớ đừng sợ nhũn chân ra.
Lam Vận Trúc hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc. Bởi vì khi đến đây Lam Vận Trúc có trực giác không tốt, cảm giác như dưới lòng đất ẩn núp ác ma đáng sợ nhất trần đời.
Tiên Phàm lườm Lý Thất Dạ:
- Sắp bắt đầu thì làm ngay đi, chúng ta không phải con nít ba tuổi.
Không phải Tiên Phàm kiêu ngạo, với đạo hạnh, thiên phú, kiến thức của nàng hiếm có thức nàng hù nàng sợ được.
Lý Thất Dạ bật cười, biểu tình nghiêm túc lấy một thứ ra. Đó là một miếu thờ cỡ nắm tay, cổ miếu nho nhỏ trông không có gì lạ lùng.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm không biết cổ miếu nhỏ cỡ nắm tay đó là từ một tòa miếu to biến ra. Cổ miếu nhỏ cỡ nắm tay này chính là tòa cổ miếu bị Lý Thất Dạ, Lục Bạch Thu phát hiện dưới đáy biển hải ngoại.
Khi đó Lý Thất Dạ dùng tòa cổ miếu này tìm ra Mê Thất thần đảo. Bây giờ Lý Thất Dạ đặt cổ miếu nhỏ cỡ nắm tay vào chỗ lõm, kích cỡ vừa khít.
Khi cổ miếu được đặt vào chỗ lõm chợt có tiếng răng rắc, dất trống tỏa ra từng luồng sáng, các đạo văn phức tạp đan xen nhau.
Két két két két két!
Từng tiếng nền đá di chuyển vang lên. Nham thạch lót đất trống di chuyển, chớp mắt một quái vật khổng lồ chui lên khỏi mặt đất.
Khi quái vật khổng lồ trồi lên thì vèo một tiếng, hư không vặn vẹo. Khí thế siêu khủng bố tàn phá thiên địa, như một ác ma vô địch vạn cổ xuất thế, khí thế không thua gì đế uy tiên thế, cực kỳ khủng bố.
Hơi thở tiên đế khiến người tôn sùng kính sợ, còn quái vật phát ra hơi thở làm người ta hồn vía lên mây, sợ teo tim.
Quái vật mở mắt ra, tuy nó đã bị trấn áp, không thể tổn thương ai nhưng khi nó mở mắt như có thể nuốt hết hồn phách ức vạn sinh linh. Nhìn vào đôi mắt quái vật, người mạnh cách mấy cũng sợ hết hồn, cảm thấy đây là ác ma đáng sợ nhất trần đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.