Đế Bá

Chương 907: Bạch Ông cầu hiền




Lý Thất Dạ nghe Bạch Ông nịnh hót, chỉ gật gù chờ nghe tiếp.
Bạch Ông ho khan, cười gượng, xoa tay nói:
- Lý công tử, có một việc không biết công tử có hứng thú không?
Lý Thất Dạ nhìn lão chờ nói tiếp.
Bạch Ông không dám nói chậm gợi tò mò:
- Bệ hạ của chúng ta cầu hiền như khát, gần đây bệ hạ đang tìm kiếm dược sư trẻ tuổi có thiên phú, không biết công tử có hứng thú không?
- Cầu dược sư?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Làm dược sư của Cự Trúc quốc sao?
Bạch Ông vội nói:
- Chỉ cần dược đạo của Lý công tử giỏi không chừng sẽ làm dược chủ Cự Trúc quốc!
Thạch Hạo ngây người nghe. Dược chủ một nước rất ghê gớm, địa vị cao quyền trọng, là tồn tại cao cao tại thượng. Thạch Hạo không dám mơ tưởng, bây giờ nghe Bạch lão nói hỏi sao gã không ngây người?
Lý Thất Dạ lẩm bẩm:
- Cự Trúc quốc . . .
Nhắc đến Cự Trúc quốc là một bóng dáng dịu dàng như nước hiện ra trong đầu Lý Thất Dạ.
Bạch Ông đề cử:
- Lý công tử, tuy Cự Trúc quốc chúng ta không sánh bằng đế thống tiên môn nhưng chúng ta là cường quốc lớn, sừng sững trong Dược vực trăm ngàn vạn năm. Nếu Lý công tử ở lại Cự Trúc quốc chắc chắn sẽ có tương lai sáng lạn.
Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, nghe Bạch Ông nói thì bật cười.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Quốc đô Cự Trúc quốc đúng là nơi làm người ta hoài niệm, ta cũng muốn đi dạo một lần.
Đã đến Thạch Dược giới thì Lý Thất Dạ nghĩ hắn nên đi quốc đô Thạch Dược giới một lần, nơi khiến hắn hoài niệm. Bao nhiêu năm rồi, mỗi khi nhớ đến là lòng Lý Thất Dạ thầm thở dài.
Bạch Ông nói nhanh:
- Ta đi sắp xếp ngay, ta nhất định sẽ dẫn tiến Lý công tử với bệ hạ!
Lý Thất Dạ chỉ cười cười. Hắn đi quốc đô Cự Trúc quốc không vì tiền đồ hay gặp bệ hạ, hắn chỉ muốn nhìn xem. Nếu Lý Thất Dạ thật sự muốn đi, tuy quốc đô canh giữ nghiêm ngặt nhưng hắn dư sức đến đi tự do.
Thấy Lý Thất Dạ cười Bạch Ông cho rằng hắn muốn làm dược sư Cự Trúc quốc, lão xoa tay nói:
- Lý công tử luyện một lò dược được không?
Lý Thất Dạ nhìn Bạch Ông:
- Luyện một lò dược?
Bạch Ông cười gượng:
- Tiểu lão không có ý gì, ta tin tưởng năng lực của Lý công tử. Nhưng tiểu lão cần đề cử với Cổ Tùng yêu vương, tiểu lão nói miệng không bằng chứng, được Cổ Tùng yêu vương chứng thực mới ổn thỏa.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta không cần chứng thực gì, chuyện này không có gì ghê gớm với ta.
Bạch Ông khó xử:
- Lý công tử, cái . . . Này . . .
Bạch Ông biết Lý Thất Dạ là dược sư rất lợi hại, tuy nhiên lão muốn đề cử với Cổ Tùng yêu vương cần có bằng chứng mới được. Dược sư trẻ tuổi hiếm có ngay trước mắt, Bạch Ông không nỡ bỏ qua.
Bạch Ông lúng túng, nhưng lão không tức giận, bực bội gì. Bạch Ông là dược sư, biết một dược sư thiên tài, lợi hại thì kiêu ngạo là chuyện rất bình thường. Dược sư lợi hại sẽ bị người ta giành giật.
Bạch Ông nói:
- Lý công tử, tiểu lão tin tưởng dược đạo của công tử trăm phần trăm, nhưng . . . Nếu tiểu lão không cầm thứ gì thì khó tiến cử với bệ hạ.
- Lý huynh, đây là cơ hội hiếm có.
Thạch Hạo lấy lại tinh thần, nói nhỏ vào tai Lý Thất Dạ:
- Cổ Tùng yêu vương là một trong mười tám yêu vương Cự Trúc quốc chúng ta, rất được bệ hạ xem trọng. Nếu được Cổ Tùng yêu vương tiến cử thì chắc chắn Lý huynh sẽ trở thành dược sư trong hoàng cung.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn không hứng thú dược sư cung đình gì đó. Lý Thất Dạ nhìn Bạch Ông lại ngó Thạch Hạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta thấy lão cũng nhiệt tình, nể Thạch Hạo nên ta luyện một lần cho lão xem. Nhưng ta hiện không có dược liệu thích hợp.
Lý Thất Dạ kiêu ngạo làm Thạch Hạo thót tim, nhưng bất ngờ là Bạch Ông chẳng hề tức giận. Nghe Lý Thất Dạ nói không có dược liệu Bạch Ông liền lấy một đống ra.
Bạch Ông nói:
- Chỗ ta có, có hết đây. Ta trùng hợp mang theo một lò dược liệu mệnh đan năm biến, tất cả dược liệu công tử cần đều đầy đủ tại đây.
Lý Thất Dạ nhìn Bạch Ông:
- Xem ra lão đã chuẩn bị trước khi đến.
Bạch Ông cười gượng, lão phải mất một thời gian mới gom đủ một lò dược liệu mệnh đan năm biến. Hôm nay Bạch Ông đem lò dược liệu đến là muốn thử thực lực của Lý Thất Dạ xem sao.
Đối với dược sư, mệnh đan là khó luyện nhất, mệnh đan năm biến thể hiện trình độ dược sư. Muốn luyện thành mệnh đan năm biến thì phải có năm phần phẩm chất.
Mệnh đan năm biến là mệnh đan cổ thánh chuyên dùng, dược liệu lột xác năm lần luyện ra mệnh đan năm biến, cần khiến dược hiệu sung túc mới thích hợp cho cổ thánh dùng.
Nhưng luyện dược liệu lột xác năm lần thành mệnh đan có dược hiệu sung túc nói dễ hơn làm, là khiêu chiến không nhỏ cho đa số dược sư.
Cho nên mệnh đan năm biến là bước ngoặc với dược sư, là thử thách cho dược sư. Có luyện ra mệnh đan năm biến hay không là một ngưỡng cửa, nếu thành công thì xếp vào đại tông sư, nếu phẩm chất tốt càng giỏi, không chừng là một vị thần dược sư.
Bạch Ông lấy tất cả dược liệu ra, Lý Thất Dạ cũng lấy Vạn Lô Thần ra. Lúc này Vạn Lô Thần đã thay đổi hình dạng.
Lúc trước Vạn Lô Thần có hình con ếch, bây giờ bề ngoài Vạn Lô Thần cực kỳ bình thường.
Lúc ở dược viên chúng tiên lạc mất, trong dược điền xanh biếc Vạn Lô Thần trải qua luyện hóa đã lột xác.
Vạn Lô Thần sớm nên lột xác, từ trăm ngàn vạn năm nay Vạn Lô Thần nuốt vô số thiên dược tiên thảo, dữ dội hơn là nó từng uống ngân hà vạn vật thủy. Vạn Lô Thần chực chờ lột xác nhưng mãi chưa có thời cơ thích hợp.
Trong dược viên chúng tiên lạc mất, Vạn Lô Thần có được cơ hội đó, nó lột xác. Sau khi hoàn mỹ lột xác, Vạn Lô Thần trở về nguyên thủy, bề ngoài không khác gì lô thần bình thường. Sự thật Vạn Lô Thần chính là lô thần số một vạn cổ.
Vạn Lô Thần là lô thần tuyệt thế vô song, tác dụng của nó không đơn giản là luyện đan, có thể nghịch thiên cải mệnh.
Lý Thất Dạ lấy Vạn Lô Thần ra, một dược lô to xuất hiện trước mắt Thạch Hạo, Bạch Ông. Nhìn cái lô to bình thường, Bạch Ông giật mình.
Bạch Ông cho rằng Lý Thất Dạ có tạo nghệ dược đạo lợi hại nên có lô thần tốt mới đúng, nhưng cái lô to này hết sức bình thường.
Thấy Lý Thất Dạ lấy lô thần ra, Bạch Ông lên tiếng:
- Chúng ta tránh đi một lúc.
Bạch Ông là lão dược sư, ngâm mình trong dược đạo cỡ ngàn năm nên biết quy tắc của dược sư. Khi dược sư luyện dược những người khác phải tránh né.
- Không cần.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Chuyện nhỏ, không cần tránh mặt, luyện xong ngay.
Bạch Ông, Thạch Hạo ngây người. Bạch Ông cảm thấy Lý Thất Dạ quá lớn lối, đó là mệnh đan năm biến, bản tân gã khi luyện dược phải dốc hết sức, cẩn thận luyện đan.
Thạch Hạo thì khỏi phải nói, luyện mệnh đan năm biến là chuyện quá xa xôi với gã, hiện tại gã không cách nào luyện ra mệnh đan như thế.
Trong khi Bạch Ông, Thạch Hạo ngây người thì một tay Lý Thất Dạ ấn vào Vạn Lô Thần.
Ầm!
Lò lửa bốc lên, Lý Thất Dạ vẫy tay ném hết dược liệu vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.