Đế Bá

Chương 952: Hung Tinh Hoa ăn người rồi (1)




Khánh Dư lạnh lùng cười:
- Vậy sao?
Khánh Dư nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
- Ngươi càng nói vậy ta càng muốn tử xem, nếu cách ngươi nói mất hiệu quả thì ngươi sẽ làm sao?
Khánh Dư tỏ rõ không dễ dàng bỏ qua, có ý đồ xấu, không đánh ngã Lý Thất Dạ quyết không dừng tay.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Theo ý ngươi thì nên làm sao?
Khánh Dư cười khẩy nói:
- Rất đơn giản, làm theo cách vừa rồi. Nếu đúng như ngươi nói, đây đều là biểu hiện giả dối, dù ra bị hung tinh hoa công kích đến chết cung đáng đời, là dược đạo của ta không giỏi. Nếu không đúng thì ngươi không chỉ bôi nhọ danh dự Khánh gia, càng gây chuyện thị phi, vu khống Khánh gia. Ngươi hãy tự điền hỏa nguyên lô thần của mình.
Nét mặt Tử Yên phu nhân sa sầm, cách làm của Khánh Dư rất quá đáng, rõ ràng muốn ép chết Lý Thất Dạ.
Các dược sư nín thở, đây là cá cược bằng mạng sống, không phải chuyện đùa. Tuy nhiều dược sư bất mãn Lý Thất Dạ nhưng chưa đến mức muốn hắn chết.
Khánh Dư muốn mạng Lý Thất Dạ làm các dược sư trẻ tuổi không dám nói gì thêm.
Hoàng Phủ Hào lên tiếng ủng hộ Khánh Dư thì bình tĩnh đứng một bên, cười tủm tỉm bàng quan. Khi cần thiết Hoàng Phủ Hào sẽ lại châm lửa góp gió, lửa cháy đổ thêm dầu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, rõ ràng Khánh Dư muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn nheo mắt lại.
Người quen thuộc Lý Thất Dạ thấy vẻ mặt hắn như thế sẽ rùng mình, lòng run sợ. Biểu tình đó của Lý Thất Dạ chứng minh hắn muốn giết người.
Lý Thất Dạ cười, xòe tay nói:
- Vậy thì không được, theo ta thấy đóa hung tinh hoa này đã cứng cáp, lỡ không tốt sẽ lấy mạng ngươi.
- Ha ha ha, ta đa tạ ngươi quan tâm.
Khánh Dư lạnh lùng cười:
- Nhưng miễn đi, ta tin tưởng phối phương riêng của Khánh gia, nếu ngươi sợ chết không dám cá cược thì cứ cứ nói thẳng, hiện tại quỳ xuống dập đầu nhận sai còn kịp, như thế tốt hơn mất mạng rất nhiều.
Khánh Dư càng ngày càng quá phận, cái này khiến Tử Yên phu nhân sầm mặt lại. Lý Thất Dạ là khách quý của Cự Trúc quốc, Khánh Dư làm nhục Lý Thất Dạ như vậy, đây là có chủ tâm cùng nàng gây khó dễ, nếu như không phải vừa rồi Lý Thất Dạ ngăn lại, chỉ sợ nàng sẽ tự mình ra tay.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mười phần bất đắc dĩ, hắn giống như một bộ con vịt vượt qua khung, nhẹ nhàng thở dài, buông tay nói ra:
- Ngươi đã nhất định muốn cược, ta đây cũng không có cách nào, vậy liền cược đi, thắng hay thua, xem ra là nghe theo mệnh trời.
Gặp Lý Thất Dạ dáng vẻ ấy, Khánh Dư không khỏi cười lạnh một tiếng, lúc này, hắn thấy hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Lý Thất Dạ ở trong mắt hắn đã cùng người chết không kém bao nhiêu.
- Yên tâm đi, điền hỏa nguyên sẽ không chết quá thống khổ, chỉ là trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi mà thôi.
Khánh Dư cười lạnh nói, cái thần thái cười trên nỗi đau của người khác kia nhìn một cái không sót gì.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Nếu là như thế, vậy ngươi bắt đầu đi, rít lên một tiếng liền được.
Khánh Dư cười lạnh một tiếng, nhìn lấy Lý Thất Dạ nói:
- Ngươi đã vội vã đi đầu thai như thế, vậy ta liền tiễn ngươi một đoạn đường.
Nói xong, hắn thét dài một tiếng, tiếng gào mười phần bén nhọn.
Tiếng gào rơi xuống, chỉ gặp đóa Hung Tinh Hoa kia y nguyên không có động tĩnh gì, Khánh Dư cười ha hả, chỉ vào Lý Thất Dạ nói ra:
- Họ Lý, hiện tại đến ngươi điền hỏa nguyên. . .
- Hô…
Ngay trong chốc lát này, Khánh Dư lời còn chưa nói hết, Hung Tinh Hoa đột nhiên lóe lên, cả đóa cự hoa tựa như bồn máu mở ra miệng rộng, trong nháy mắt đem hơn phân nửa thân thể của Khánh Dư nuốt xuống.
- Không…
Tiếng kêu thảm thiết của Khánh Dư từ bên trong đóa hoa truyền ra, nhưng đã muộn, Hung Tinh Hoa tựa như hung thú bụng đói kêu vang. Ba năm lần liền đem Khánh Dư nuốt xuống. Trong nháy mắt. Khánh Dư mất tung ảnh, mà bên trong đóa hoa truyền đến một trận thanh âm nhấm nuốt, tựa như là Hung Tinh Hoa ăn như gió cuốn.
Một trận nhấm nuốt xong, Hung Tinh Hoa "Phốc" một tiếng, tựa như ợ một cái, sau đó không có động tĩnh, cùng vừa rồi giống như đúc, tựa như sự tình gì cũng không có phát sinh.
Biến hóa đột nhiên để dược sư ở đây đều sợ ngây người, cái này tới quá đột ngột. Bọn hắn đều cho rằng Khánh Dư nắm chắc thắng lợi trong tay, tuyệt đối sẽ không có việc, nhưng mà không nghĩ tới, trong chớp mắt này, cả người Khánh Dư bị Hung Tinh Hoa nuốt, thậm chí thi cốt không lưu.
Một màn đáng sợ như vậy, này làm sao không cho dược sư ở đây sợ bể mật, đây là sự tình bọn hắn tuyệt đối không ngờ tới.
- Má ơi…
Thật vất vả mới có dược sư lấy lại tinh thần. Tựa như là thấy quỷ, hét lên một tiếng lập tức lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi dược sư khác lấy lại tinh thần, sắc mặt đại biến, cực tốc lui về phía sau. Trong lúc nhất thời, những dược sư này đều rời đóa Hung Tinh Hoa kia xa xa. Ngay cả Khánh Dư cũng bị đóa Hung Tinh Hoa này một ngụm nuốt xuống, nếu bọn họ lại tới gần, nói không chừng hạ tràng như Khánh Dư, bị Hung Tinh Hoa nuốt, hài cốt không còn.
Biến hóa đột nhiên, Hoàng Phủ Hào không khỏi biến sắc. Hắn lên tiếng ủng hộ Khánh Dư, căn bản cũng không quan tâm Khánh Dư là hạ tràng thế nào, hắn chẳng qua là muốn mượn tay Khánh Dư thăm dò Lý Thất Dạ một chút mà thôi.
Không nghĩ tới đây hết thảy lại bị Lý Thất Dạ nói đúng, Hung Tinh Hoa vậy mà một ngụm nuốt chửng Khánh Dư. Hắn đương nhiên sẽ không quan tâm Khánh Dư chết sống, hắn quan tâm là Lý Thất Dạ mạnh yếu!
Thân là một Đại Yêu Hoàng, Tử Yên phu nhân thờ ơ đứng ở nơi đó, lấy thực lực của nàng, nàng tuyệt đối có thể cứu Khánh Dư. Bất quá Khánh Dư chính là tự tìm đường chết, nàng cần gì phải bởi vậy đắc tội Lý Thất Dạ, làm Lý Thất Dạ không vui chứ?
Lý Thất Dạ không thể nín được cười một cái, luận đối với thiên hạ linh dược đan thảo hiểu rõ, còn có người có thể cùng hắn so sánh sao? Hung Tinh Hoa đối với thanh âm rít lên đâu chỉ mẫn cảm, một khi Hung Tinh Hoa nghe được thanh âm rít lên, liền sẽ lập tức công kích sinh linh phát ra thanh âm rít lên! Bên trong liên quan dược lý, không phải Khánh Dư loại dược sư đẳng cấp này có khả năng minh bạch.
- Ai, không nghe lão nhân nói, ăn thiệt thòi trước mắt, ta đã nói, không cần cược cho thỏa đáng, vậy mà không tin lời của ta, hiện tại tốt a, tính mạng của mình cũng ném vào rồi, đây là chết không có chỗ chôn.
Lý Thất Dạ cười cười, giang tay ra, bình tĩnh nói.
Khánh Dư đối với hắn động ý đồ xấu, Lý Thất Dạ sẽ tha thứ hắn mới gọi việc lạ. Khánh Dư đã động sát tâm, như vậy, hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Lúc này, dược sư ở đây không khỏi hít một hơi lãnh khí, nhìn đóa Hung Tinh Hoa trước mắt này, bọn hắn cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Lúc này, đóa Hung Tinh Hoa kia giống như chẳng có chuyện gì phát sinh qua, y nguyên tinh quang lấp lóe, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Nhưng mà, lúc này tất cả dược sư đều không dám lại tới gần đóa Hung Tinh Hoa này, bọn hắn đều hiểu đóa Hung Tinh Hoa này hung tính không thay đổi, y nguyên sẽ đi săn các loại con mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.