Đế Bá

Chương 999: Toái tinh cung (2)




Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Bất quá, lần này ta tâm tình tốt, tính tình cũng tốt, không cùng xú nha đầu như ngươi chấp nhặt. Nếu như ngươi thực sự giết chết ta, vậy ta cũng thành toàn ngươi một lần, thanh cung này liền tặng cho ngươi.
Tiễn Vô Song bị Lý Thất Dạ nói như vậy làm tức giận đến run rẩy. Mặc dù nàng không thể danh xưng Thạch Dược giới đệ nhất mỹ nữ, nhưng mà cũng là mỹ nữ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Thạch Dược giới, nam tử theo đuổi nàng, ái mộ nàng là từ nam Dược Vực xếp hàng tới đầu phía bắc, hiện tại vô danh tiểu bối kia cũng dám nói nàng là xú nha đầu, này làm sao không khiến nàng tức giận đến run rẩy?
Vừa rồi, Tiễn Vô Song còn cảm thấy Lý Thất Dạ miệng không có độc như vậy, nhưng mà, bây giờ lại để cho nàng hận, hận không thể đánh nát miệng của Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không quan tâm Tiễn Vô Song giận hay không giận, hắn cười một tiếng, khoát tay một cái, nói ra:
- Ngươi đã muốn ta chết, vậy ta liền cho ngươi một cơ hội ra tay trước.
Tiễn Vô Song có xúc động giết người, trong nội tâm lửa giận ngút trời, nhưng mà, nàng chung quy là truyền nhân của đế thống tiên môn, nàng hô hấp một hơi thật sâu, bình phục tâm tình của mình, bảo trì trạng thái tốt nhất của mình.
Tiễn Vô Song nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, lãnh ngạo nói ra:
- Ở trên Tiễn đạo, cũng dám để cho ta xuất thủ trước, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể từ trong một tiễn của ta chạy trốn sao? Bản cô nương nhân từ, cuối cùng cho ngươi một cơ hội, hiện tại đổi binh khí còn kịp!
Tiễn Vô Song đích thật là một người tâm cao khí ngạo, ở trong mắt nàng, Lý Thất Dạ cũng dám cùng nàng so tiễn, đây quả thực là không biết trời cao đất rộng, nàng không muốn chiếm tiện nghi của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhàn định cười nói:
- Không cần, ta dùng thanh cung này là được, không cần đổi binh khí.
- Đã như vậy, vậy liền chịu chết đi!
Tiễn Vô Song cũng không còn tốn nhiều miệng lưỡi, cung nơi tay, đôi mắt sáng ngưng tụ, ánh mắt như mũi tên.
- Chờ một chút.
Ngay lúc này, Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói với Tiễn Vô Song.
- Thế nào, hiện tại hối hận rồi?
Tiễn Vô Song trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, cười lạnh nói:
- Coi như ngươi bây giờ đổi ý cũng không kịp! Hôm nay ngươi chỉ có một đường chết!
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nhàn định tự tại nói:
- Ai nói ta muốn đổi ý rồi? Chỉ bất quá ta không thích có người ở đứng ngoài quan sát mà thôi.
Vừa dứt lời, dựng cung kéo mũi tên, "Xùy" một tiếng, một tiễn bắn thẳng đến thiên khung.
"Phanh" một tiếng, trên bầu trời vang lên thanh âm vỡ nát, tiếp lấy có mảnh vỡ rơi xuống, tựa hồ là hư không thiên kính bị Lý Thất Dạ một tiễn bắn nát.
- Hảo tiễn…
Tiễn Vô Song ngẩng đầu nhìn chăm chú thiên khung, nhìn lấy mảnh vỡ rơi xuống, lạnh lùng nói.
Sau khi Lý Thất Dạ bắn nát đồ vật trên bầu trời, ở bên ngoài Thiên Phong sơn mạch, phía trên một ngọn núi nào đó, ngừng lại một chiếc xe ngựa, đây là một cỗ xe ngựa phổ thông đến không thể phổ thông hơn.
Trước xe ngựa đứng thẳng một mặt thiên kính, sau khi Lý Thất Dạ bắn nát thiên kính trên bầu trời, thiên kính trên xe ngựa cũng "Phanh" một tiếng vỡ nát, trong nháy mắt vỡ thành vô số mảnh vỡ.
Thiên kính này lập tức vỡ nát, để lão phụ ngồi trên xe lập tức đứng lên, hai mắt nàng lập tức mãnh liệt, ánh mắt đáng sợ tựa như chiếu sáng thiên địa, khi đôi mắt nàng nhìn thẳng chân trời, trong đôi mắt nàng tựa như chìm nổi lấy sao trời vạn giới.
- Ma ma, không vội, ta còn có thể cảm ứng được một chút. Hắn là một người rất nhạy cảm, chúng ta không cần thiết tới quá gần.
Lúc này, trong xe ngựa vang lên một thanh âm, cái thanh âm này vô cùng êm tai, tựa như tiên âm, chỉ sợ rất nhiều người nghe được thanh âm như vậy sẽ không khỏi say mê.
Nếu như Lý Thất Dạ ở đây, nhất định có thể nhận ra chiếc xe ngựa này, bởi vì chiếc xe ngựa này là lúc hắn từ Cự Trúc quốc đến Thiên Phong sơn mạch, trên đường một đường đi theo hắn mà đến.
Ở bên trong sân quyết đấu, lúc này Lý Thất Dạ cùng Tiễn Vô Song giằng co, Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, một bộ nhẹ nhõm tự tại, mười phần tùy ý, bộ dáng này của hắn căn bản không có dáng vẻ quyết chiến.
Bộ dáng này của Lý Thất Dạ, làm cho Tiễn Vô Song tức giận đến thổ huyết. Lý Thất Dạ tư thái như thế, đơn giản là khinh thị nàng! Nàng coi như không phải Thạch Dược giới đệ nhất thiên tài, nhưng mà, nàng có thể khinh thường toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Thạch Dược giới, hôm nay Lý Thất Dạ ở trong sinh tử quyết chiến vậy mà không quan trọng như thế, tùy ý như thế, nàng hận không thể đem Lý Thất Dạ chém thành muôn mảnh.
- Giết…
Đôi mắt của Tiễn Vô Song ngưng tụ, ánh mắt như mũi tên, giữa sát na này, Toái Tinh Cung trong tay nàng lập tức sáng chói, bắn ra một tiễn. Một tiễn này quá nhanh, mau không thể tưởng tượng nổi, hư không trong nháy mắt vỡ vụn, một tiễn này tựa như xuyên qua hư không.
Một tiễn này đâu chỉ nhanh, hơn nữa là bá đạo tuyệt luân, dưới một tiễn, thiên địa oanh minh, tựa như bị một tiễn này bắn trúng, ngay cả ngôi sao phía chân trời cũng sẽ vỡ vụn.
Đối mặt một tiễn bắn ra, bộ dáng Lý Thất Dạ không quan trọng mười phần tùy ý, hoàn toàn là một bộ tìm chết, hắn chỉ là tùy tiện bắn ra một tiễn.
Kết quả như vậy hoàn toàn không có ngoài ý muốn chút nào, "Phốc" một tiếng, một tiễn của Lý Thất Dạ trong nháy mắt bị Tiễn Vô Song đánh nát, mà một tiễn của nàng y nguyên duy trì tốc độ vừa rồi, bắn thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Xùy… một tiễn này bắn trúng lồng ngực của Lý Thất Dạ, cả người hắn bị bắn bay ra ngoài, bị mũi tên trùng điệp bắn đinh trên lưng một ngọn núi.
Một tiễn này bắn thủng lồng ngực của Lý Thất Dạ, máu me đầm đìa, dưới một tiễn này, Lý Thất Dạ tựa như chết đi, lập tức nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, ngay trong chốc lát, lồng ngực bị bắn thủng của Lý Thất Dạ, máu tươi bắn tung tóe kia vậy mà nổi lên xám trắng, giữa sát na này, bất luận là máu tươi bị bắn tung tóe hay là cốt nhục vỡ vụn, vậy mà giống như là thuỷ triều trong nháy mắt trở về chỗ cũ, trong khoảng điện quang hỏa thạch, máu tươi, thịt nát hết thảy đều dùng tốc độ khó mà tin nổi trở về thể nội của Lý Thất Dạ.
Trong chớp mắt, lồng ngực bị bắn thủng kia của Lý Thất Dạ vậy mà thoáng cái khép lại. Thời điểm lồng ngực khép lại, xuất hiện ấn văn xám trắng, tiếp lấy cái ấn văn xám trắng này biến mất ở trong người Lý Thất Dạ.
Một màn này thực sự quá quỷ dị, thực sự quá bất khả tư nghị, bởi vì loại chuyện này không có khả năng phát sinh, trừ phi đảo ngược thời gian.
Nhưng mà, Tiễn Vô Song tuyệt đối có thể khẳng định đây không phải đảo ngược thời gian! Xảy ra chuyện như vậy, để Tiễn Vô Song biến sắc. Nàng đối với một tiễn này của mình có thể nói là lòng tin mười phần, một tiễn này không chỉ có thể bắn giết thân thể Lý Thất Dạ, hơn nữa còn có thể bắn giết chân mệnh của Lý Thất Dạ.
Nhưng mà Lý Thất Dạ trúng một tiễn dạng này vậy mà không chết, trong chốc lát miệng vết thương còn lập tức khép lại, chuyện quỷ dị như vậy nói ra sẽ không có người tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.