Như ôm lấy Uyên, nước mắt giàn giụa ướt cả áo cô.
- Tại sao đến bây giờ mới về, có biết chị chờ em khổ sở thế nào không? Đồ đáng ghét.
Như đấm liên tục vào vai Uyên. Uyên nhìn người làm nhắc nhở họ đi ra chỗ khác. Sau đó nhẹ nhàng vỗ về Như.
- Được rồi, tại em. Để em thương nào.
Trong vòng tay của Uyên, hơi ấm quen thuộc trong lời nói của Uyên lại khiến Như nhũn người ra. Ôm chặt lấy Như. Hai người cùng dắt nhau về phòng của Uyên. Ngồi trên giường, hai người con gái khoanh chân vòng tròn ở đối diện nhau. Như khẽ đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên mặt của Uyên. Những giọt nước mắt rơi lã chã khiến nàng nấc lên theo lời nói.
- Cái này là do ngày hôm ấy phải không? Hức hức.
Uyên nhìn Như, đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt của nàng. Nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng may là chỉ có một cái sẹo này thôi.
- Tại chị, là do chị ngày ấy không bảo vệ được em.
- Không đâu, chính vì ngày ấy nhìn chị kiên quyết theo em. Em mới có động lực để vượt qua những ngày tháng đó.
- Cực khổ lắm phải không? Kể chị nghe đi.
- Ừm.
Uyên ôm Như vào lòng. Ngồi tựa vào trong thành giường, cô khẽ kể cho nàng nghe về mười năm qua của nàng.
Ngày ấy, khi bị rơi từ trên núi cao xuống. Ánh mắt của Như cứ ám ảnh Uyên mãi. Cô thấy nàng đau khổ đến khuỵ xuống. Trong tích tắc ấy, cô mong phép màu xảy ra với cô. Để cô có thể tiếp tục được chăm sóc cho nàng. Cô cảm nhận được nếu cô đi, nàng sẽ không thể sống tốt được, vì ánh mắt đấy chứa đầy yêu thương và bi thương.
Nhắm mắt lại để đợi cái chết, khi thân thể đã rất gần với mặt đất. Uyên thấy mình rơi thõm xuống... Hoá ra là nước chứ không phải là đất. Cô ngã xuống một con suối. Cô cố gắng giữ hô hấp với mặt nước để bơi vào bờ. Nhưng quá ngộp, cô từ từ xỉu đi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dạy, cô thấy mình đang ở trong một chiếc hang động. Có hai người ở trong đó. Là một bà lão và một người con gái. Cô gái giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ vô cùng quý phái này cùng bà lão phúc hậu nhưng có gương mặt vô cùng lạnh lùng đã cứu cô.
Có điều Uyên lúc này toàn thân đều như bị liệt, cô không thể cử động được một chút nào. Vì dù sao, Uyên cũng là con gái. Đối với những đòn đánh trí mạng kia, cô có thể sống được đã là một phép màu rồi.
Uyên hỏi ra thì biết, mình bị trôi dạt vào một khu rừng hoang, nơi này gần như không có người ở. Sau đó họ nói cô, nếu muốn họ cứu thì đừng hỏi gì nhiều, họ đã sống cách biệt với xã hôi từ lâu. Uyên cũng đang buồn nên chả quan tâm. Họ cho cô ăn thì cô ăn, cho cô uống thì cô uống. Phải nói là bà lão rất giỏi, vừa như một đầu bếp nấu ăn ngon, vừa như một thần y cứu người giỏi.
Uyên cứ vậy mà nhờ vào ân tình của họ để sống tiếp. Cho đến một năm sau, khi những vết thương đã lành lại, họ nói Uyên hãy tập cử động đi.