Uyên ngồi nhìn gương mặt trắng bạch của mợ Năm. Cô đối với mợ ấy có một tia đồng cảm. Cô muốn cứu mợ ấy thoát khỏi những bế tắc cuộc đời. Thấy mợ bất cần như vậy, cô thấy thật thương cảm. Trong cơn mê sảng mợ luôn gọi tên mẹ và những đứa em của mình. Mợ Năm thấy những ngọn lửa đang cháy bùng bùng trong căn nhà của họ. Tất cả mọi thứ kể cả người thân của cô chỉ còn lại là nắm tro tàn.Uyên nắm chặt tay mợ Năm đem đến cho mợ một chút cảm giác an toàn. Cô đắp chăn lại cho mợ rồi đi gặp út Na. Gương mặt của cô lúc này thật sự không thể giấu nổi cảm xúc oán hận.
- Chút mày nấu cho mợ một tô canh thật ngon để đem cho cậu Tư. Đừng quên cho thêm thuốc ngủ vào trong đấy luôn.
Út Na nghĩ là mình thông minh hiểu mợ nên bày đặt hiến kế.
- Mợ mệt thì để hôm sau hầu cậu cũng được, hôm nay để cho mợ Năm hầu.
- Mợ Năm cũng mệt rồi. Cho thật nhiều vào, cho cậu ta chết luôn đi cũng được.
- Mợ...
Út Na bịt miệng Uyên lại. Nó không hiểu vì sao mợ ấy sang phòng mợ Năm về thì ôm lấy một rổ tức giận như vậy. Trước giờ mợ làm gì, nói gì đều rất biết chừng mực, nhưng hôm nay mợ đùng đùng nổi giận, nói chuyện không biết trên dưới, thật là sợ.
- Cho liều nặng một chút. Nấu nhanh để lát hắn về mợ còn bê vào.
Uyên thấy út Na cản lại thì cũng tiết chế lại chút xíu. Út Na nghe lời đi nấu một tô canh hạt sen, cho tim sen vào nữa để cậu Tư có buồn ngủ cũng không nghi ngờ gì. Uyên nhận tô canh từ nó thì cũng không tiết kiệm vài lời mà khen nó từ lúc gặp cô khôn hẳn lên. Nó liền phản bác.
- Nấu cho mợ Ba an thần, còn thừa thì nấu canh cho cậu ăn đỡ láng phí.
Uyên nghe nó nói mà cười ha ha. Cô cũng phải mất rất lâu mới trấn an được tinh thần của mình, gặp nó nói chuyện hài mà vẻ mặt ngây thơ như không có gì cả, làm cô cũng vui vẻ lên chút xíu. Cậu Tư đi về tới thư phòng thì mệt mỏi nằm ngả trên ghế. Uyên bê tô canh nóng hổi lại chỗ cậu. Không ngừng xoa xoa hai bên thái dương cho cậu dễ chịu.
- Cậu mệt lắm phải không? Em đưa canh đến cậu ăn cho đỡ mệt này.
- Canh tâm sen.
- Em biết dạo này mợ Cả bệnh, các mợ thì người mang thai, người con nhỏ, việc trong nhà nhiều không ai giúp được cậu, nên cậu phải suy nghĩ nhiều. Em cố tình nấu ít canh cho cậu an thần dễ ngủ. Cậu uống cho em vui lòng.
- Ừ, để cậu uống.
Cậu Tư uống canh xong thì bế Uyên lại phía trong giường ngủ. Uyên nằm bên cậu đợi thuốc ngấm từ từ đến khi cậu đi vào giấc ngủ. Cô cũng tử tế lấy nước lau người cho cậu rồi đi ra ngoài.
Trong đêm đó, cô lén đến tìm vị thầy lang tín nhiệm của cậu Tư. Vẻ mắt dứt khoát đến trước mặt ông ta đập bàn thật mạnh.
- Nói, tình hình sức khoẻ của mợ Năm thế nào?
Ông ta đang điều chế thuốc thì thấy Uyên đêm hôm còn tới đây, đi vào mà không chào hỏi gì còn ăn to nói lớn.
- Tự nhiên cô đến đây hỏi chuyện với thái độ vậy là sao? Một con vợ Sáu nhỏ bé mà tác oai tác quái hả.
- Là người thầy thuốc mà không có y đức, kê thuốc hại người, lương tâm của ông vứt cho chó ăn rồi à.
- Cô đừng có ngậm máu phun người.
- Nếu đã biết tôi là một con vợ bé của cậu Tư thôi, thì cũng phải biết tôi có cái gì mới dám đến tìm ông thế này.
- Ý gì đây?
Uyên nhìn thẳng vào mắt của ông ta. Gằn giọng lên từng chữ.
- Ác giả ác báo. Gieo nhân nhận quả. Ông chỉ còn một cơ hội duy nhất để cải tà quy chính, quay lại làm người.