Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị

Chương 173: Si tình




Thầy Nam ngồi suy tư, việc Trang chấp nhận chịu đau để cai thuốc không hề dễ dàng, và việc những người yêu thương cô phải chứng kiến cảnh cô chịu đau đớn còn khó khăn hơn. Đêm đó thầy Nam không ngủ. Thầy đi sang một căn phòng bỏ trống, chuẩn bị một chiếc bồn tắm, thiết kế bốn chiếc xích ở bốn góc bồn. Chỉ nhìn thôi là thầy đã thấy đau lòng không muốn hình dung ra nữa.Ngày hôm sau, ngôi nhà của Trang có một vị khách tới, bọn trẻ lao ra ôm lấy Uyên, em trai của Trang được thầy Nam chữa bệnh, kèm với tình yêu của các chị dành cho cũng dần dần vượt qua được cú sốc kia mà bập bẹ nói được vài từ.
Trong lúc mợ Ba đang chơi với các em thì Uyên tới chỗ thầy Nam nói chuyện. Uyên nhận ra ánh mắt của thầy nhìn Trang có chút khác thường. Cô liền hỏi.
- Thầy có tình cảm khác lạ với chị Trang sao?
- Ừ.
- Thầy thừa nhận dứt khoát vậy.
Uyên vừa mừng vừa lo hỏi thầy, cuộc đời này thầy vì si tình với mẹ cô mà lủi thủi cô đơn bao nhiêu năm. Giờ đây khi thầy tìm được một tình yêu mới thì người con gái đó lại chả sống được bao lâu nữa. Thầy Nam hiểu được tâm tư của Uyên lúc này. Lời nói chả thể nào giải thích được, bởi những suy nghĩ đều ở trong tâm tư con người mà cảm nhận thôi.
- Cô ấy cầu xin thầy giúp cô ấy cai thuốc, điều đó có nghĩa là, nếu cô ấy đau đớn một, thì những người thân chứng kiến cảnh tượng đó sẽ đau đớn gấp nhiều lần. Chính vì vậy mà đã bao nhiêu người cha người mẹ vì không nỡ nhìn con cai nghiện mà phải đi kiếm thuốc về cho chúng dùng. Với một người khoẻ mạnh bình thường, cai thuốc đã là rất khó khăn đau đớn. Huống chi bây giờ thân xác của cô ấy bị những thứ thuốc độc của cậu Tư đưa cho làm cho lục phủ ngũ tạng đều đã bị ngấm vào.
Uyên nhìn cái ánh mắt bất lực của thầy Nam, đôi khi cảm thấy mình làm vậy không biết là đúng hay sai nữa. Cô đã đưa thầy đến bên chị ấy khiến thầy lại phải một lần nữa đau khổ vì chữ tình, nhìn mái tóc bạc của thầy mà không khỏi đau lòng. Giờ đây lại chuẩn bị tinh thần để chia cách âm dương với người mình yêu.
- Thầy à...
Thầy Nam hiểu hết được tâm tư của Uyên. Thầy nở một nụ cười hiền với cô rồi nói.
- Con yên tâm, cái đáng sợ nhất trên cuộc đời này là cô độc, thầy đã trải qua sự cô độc đó bao lâu nay rồi, giờ thầy mới có cảm giác tìm lại tuổi trẻ của mình, được yêu, được si mê một người. Sau này khi cô ấy đi, thầy sẽ thay cô ấy chăm sóc các em của cô ấy nên người, thầy sẽ có những đứa con đó. Sẽ không còn cô độc nữa.
Uyên ngẫm và thấy điều thầy nói là đúng. Kể cả như cô biết việc một ngày nào đấy cô và Như có lẽ cũng phải chia xa. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc ngay lúc này đây, họ được sống thật với tình yêu của họ. Tận hưởng hạnh phúc với tình yêu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.