Mợ Ba đang ngồi trong phòng, thấy trên bàn rất nhiều hành tây đã được cắt ra, thấy Như và Uyên đi vào. Mợ Ba nước mắt tèm lem nói.- Lần trước út Na giả chết, cố gắng mãi, tưởng tượng ra đủ thứ mới khóc được. Nay thêm việc của gia đình, phải cắt hành tây cho dễ khóc.
Như nhìn Uyên ôm bụng cười, lẽ ra Uyên định giấu mợ Ba để mợ diễn cho giống nhưng sợ mợ đau lòng chịu không nổi nên lại không nỡ giấu. Nói vậy chứ chia cắt mợ Ba với út Na cũng thấy tội. Uyên với Như mới xa nhau vài ngày đã nhớ muốn chết huống chi là họ. Để họ sum họp chắc phải khá lâu nữa.
Mọi người mỗi người về mỗi phòng để nghe ngóng. Một lúc sau người làm tới báo tin. Nhà mợ Ba bị cháy vì có người thả đèn lồng trong đêm. Tất cả đều cháy rụi, không một ai thoát ra.
Mọi người thấy mợ Ba đi ra, khóc gào thảm thiết đòi về nhà, mợ Ba không tin đó là sự thật, nước mắt giàn giụa của mợ làm mọi người cũng không kìm được lòng khóc theo. Mợ Cả cản không cho mợ Ba về. Mợ nói đêm hôm bầu bí đi nguy hiểm, sáng sớm sẽ đưa mợ về. Mợ Ba không chịu cứ gào thét một hồi rồi ngất đi. Uyên và Như đưa về phòng, nói mọi người về nghỉ ngơi hết đi, mọi việc để hai mợ lo.
Mợ Ba nằm nhắm chặt đôi mắt lại. Như bảo.
- Không có ai nữa rồi, dạy đi.
- Hic, em mệt muốn chết luôn.
- Nghỉ xíu mai Uyên nó đưa về, cũng làm đám tang cho nhanh. Biết là mọi người còn sống mà mình làm vậy thì không hay, nhưng phải làm vì để mọi chuyện buồn trong quá khứ qua hết đi, tất cả đều hướng tới một cuộc sống mới.
- Em biết rồi.
- Cho cô ở đấy một tuần tha hồ mà tí táy với cậu chủ Vũ.
- Chị này... Chọc em hoài. Thôi hai người cũng nghỉ ngơi xíu đi.
- Ừ.
Như với Uyên trở về phòng của Như nằm một xíu rồi phải chia tay để Uyên đưa Thanh về bên ngoại. Như nằm quay mặt đối diện mặt Uyên. Cô xoa đầu Uyên hỏi.
- Trong cái đầu này có cái gì mà nghĩ ra được kế hoạch lằng nhằng vậy?
- Hoàn cảnh sinh con người thôi chị. Út Na là con gái, ai cũng biết. Giờ nó muốn tiến tới với mợ Ba thì chỉ còn cách giả chết để lấy thân phận đàn ông, đi tới một nơi xa, không ai biết quá khứ của họ. Gia đình của chị Thanh nằm trong tầm ngắm của cậu Tư, chỉ có chết đi cậu ấy mới chịu buông tha. Em sẽ để cậu Tư chết trước khi mợ Ba sinh con, như vậy chỉ cần khi chị Ba sinh xong, báo với mọi người trong phủ là khó sinh, một xác hai mạng, đưa chị ấy ra ngoài đoàn tụ với cậu Vũ và gia đình.
- Chị hiểu rồi. Kế hoạch đang đi theo đúng dự định.
- Chị không biết là em sợ hôm nay trời mà mưa thì hỏng việc đến mức nào đâu.
- Chắc trời cũng ủng hộ chúng ta.
Như nói xong, cô nở nụ cười tươi như hoa trên khuôn miệng thì bỗng bắt gặp ánh mắt trong veo đang nhìn mình trìu mến. Cô biết là ánh mắt này kéo theo cả sự khao khát thèm muốn cơ thể của người yêu. Họ đã bận rộn vì gia đình, vì mọi người mà quên đi thời gian để tận hưởng hạnh phúc bên nhau, có chăng cũng chỉ là những cái ôm, những nụ hôn ngắn ngủi. Bây giờ, họ muốn buông bỏ mọi thứ để có nhau. Như hiểu, Uyên muốn cô nhưng lại sợ cô mệt. Như chủ động đưa tay lên trên ngực Uyên, cởi bỏ hàng nút áo ra, Uyên hiểu là Như đã đồng ý. Họ lại tìm đến bờ môi của nhau, quấn lấy nhau, cởi bỏ đi hết những thứ thừa thãi đang vô duyên ngăn cản cơ thể họ hoà vào nhau.