Lãnh hương phiêu tán trong căn phòng u tối, Tiểu Xuân Tử ở trong phòng vội đến vội đi, vừa nấu nước vừa chuẩn bị ấm lô, trời giá rét nhưng Tiểu Xuân Tử vẫn đầu đầy mồ hôi, mang theo nước ấm, tiểu thái giám vội vàng đổ ào ào vào bể nước cách vách phòng.
“Vương gia, có muốn nóng thêm một chút không ?” Mái tóc đen như nhung trút xuống một bên, nam nhân tựa như bạch ngọc điêu khắc ngã người vào vách bể, hờ hững lắc đầu.
Từ ngày Nguyên Uyên làm ra sự tình đó đến nay, cứ như bị trúng tà, hai ba ngày lại đến Bắc Cung một chuyến, mà mỗi lần đến là khóa chặt cửa phòng, lúc mở ra gặp Hoàng thượng vừa bước ra, trên khuôn mặt luôn có biểu tình ý vị sâu xa, nửa cao hứng, nửa tức giận.
Mà Tiểu Xuân Tử cũng chờ Hoàng thượng khuất bóng liền vội vàng chạy vào, cũng giữ cửa đóng cửa, sợ gió lạnh bên ngoài thổi vào, đốt ấm lô sợ nam nhân lạnh, đốt nước ấm để nam nhân tẩy rửa thân thể.
Ngẫu nhiên liếc mắt nhìn da thịt mờ mịt bên bể tắm, trên gương mặt tái nhợt luôn có những dấu đỏ tượng trưng cho ái dục cùng chinh phục. Gặp nam nhân đứng dậy từ trong ao, Tiểu Xuân Tử vội vàng cầm dục y đem qua giúp Nguyên Bạch Lệ mặc vào, một tầng áo đơn bạc che đậy thân thể hoàn mỹ cao ngất, ai có thể nghĩ được rằng một người nam nhân như vậy lại bị một kẻ đồng giới khác đặt dưới thân hầu hạ ?
Khi nam nhân trở lại thì giường cũng đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng mùi hương *** vẫn cứ phiêu phiêu trong phòng, Nguyên Bạch Lệ ngừng cước bộ : “Mở cửa sổ ra.”
“Vâng.” Tiểu Xuân Tử chỉ cần đem cửa sổ đóng lại, Nguyên Bạch Lệ sẽ lại bắt mở ra, nhưng khi Nguyên Bạch Lệ không chú ý, Tiểu Xuân Tử vẫn đóng lại, tuy rằng sau đó Nguyên Bạch Lệ vẫn sẽ ra lệnh mở ra, nhưng Tiểu Xuân Tử cảm thấy đây là những việc duy nhất mà mình có thể làm cho nam nhân này.
“Vương gia, ngoài cửa sổ có cái gì sao ?” Tiểu Xuân Tử phát hiện mấy ngày nay Nguyên Bạch Lệ thích ngồi trên giường xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngoài kia chỉ có một gốc mai già sắp chết héo mà thoi, ngẫu nhiên mới có vài con chim dừng lại hót ríu rít.
Nam nhân không nói gì, mệt rã rời dường như nằmg xuống ngủ, Tiểu Xuân Tử nghĩ : Vương gia đại khái nghĩ mình là giám thị mà Hoàng thượng phát đến, cho nên mới rất ít cùng mình nói chuyện, trong lòng một trận cô đơn, Tiểu Xuân Tử cũng liền lui ra ngoài. Ấn thường lệ, nên đi báo cho Hoàng thượng biết chuyện của Nguyên Bạch Lệ.
Nghĩ đến chuyện đó, Tiểu Xuân Tử thật đúng là mật thám bên người mà Hoàng thượng phái tới.
Đến ngoài cung, Tiểu Xuân Tử cúi đầu hương người bên trong, làm nô tài cũng không thể cho Hoàng thượng chờ, Tiểu Xuân Tử đột nhiên cảm thấy lạnh xương sống, không khỏi ngẩng đầu nhìn, một bóng đen theo sát mình mà bước qua, nhìn lại, trên áo của hắc y nhân có thêu một con bướm màu đỏ, giống như lập tức sẽ bay ra, Tiểu Xuân Tử không khỏi sợ run cả người lại bước đi.(1)
Ngay khi Tiểu Xuân Tử vừa đến, hắc y nam tử dừng bước, quay đầu lại thâm trầm nhìn tiểu thái giám đi vào tẩm cung của Hoàng thượng, trong mắt không biết là thần sắc gì, hừ lạnh một tiếng rồi vung tay áo lên, bỏ đi.
Lúc Tiểu Xuân Tử đi vào tẩm cung của Hoàng thượng, liền thấy xiêm y của Nguyên Uyên có chút không chỉnh tề nằm nghiêng trên giường, lười biếng khoác hồ cừu thật dày. Tiểu thái giám trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, vì sao lạnh như thế mà Hoàng thượng cũng không cho Vương gia mặc nhiều hơn một chút ? Vô luận Vương gia phạm vào tội gì, chung quy cũng là người nhà mà.
“Tiểu Xuân Tử, nói đi.”
“Vâng.” Tiểu Xuân Tử đem những chuyện gần đây của Nguyên Bạch Lệ báo ra, Nguyên Bạch Lệ cả ngày ngoài đọc sách ra thì chỉ ngủ trên giường, bên ngoài rất lạnh, Nguyên Bạch Lệ chỉ mặc chút quần áo nên không thể ra ngoài nữa, hơn nữa chỉ cần một chút, hàn khí trên mặt đất sẽ đâm vào trong chân, khi đó Tiểu Xuân Tử phải vội vàng dùng nước ấm ủ chân nam nhân, rồi xoa bóp một chút. Thái y nói, chân là do chịu quá hàn tật, nếu tiếp tục sẽ phải cắt bỏ.
“Ừm.” Nguyên Uyên trầm mặt một tiếng, có chút không để ý tới.
Tiểu Xuân Tử còn nói thêm : “Có có một việc, Vương gia mấy ngày nay thích hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm, có đôi khi vài canh giờ, đầu cũng không chuyển một chút.”
“Ngoài cửa sổ có cái gì ?”
“Bẩm Hoàng thượng, có một gốc cây mai sắp chết, đã khô héo, một đóa hoa cũng không có.”
“Đã biết, ngươi đi xuống đi, về chỗ Tào công công lĩnh thưởng.” Nguyên Uyên nói.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Trong lòng hít một hơi, Tiểu Xuân Tử đang chuẩn bị đi xuống, liền nghe thấy tiếng nói của Hoàng thượng truyền đến : “Mấy hôm trước Trữ vương đưa đến vài món hồ cừu, trong cung cũng không có nơi dùng hết, ngươi đi đến chỗ Tào công công chọn một cái đưa người kia đi, chết cóng ở trong cung cũng không tốt… đừng nói với hắn là của Trẫm đưa.”
Hồ cừu cũng sẽ có dư sao ? Xem Tào công công thật cẩn thận lấy ra một bộ đặt lên tay Tiểu Xuân Tử, như thế nào cũng không giống như là có thể tùy tiện vứt bỏ.
“Mau, cầm đi đi.”
“Ôi.”
Đang cầm hồ cừu màu đen thuộc loại tốt nhất, Tiểu Xuân Tử chạy một đường trở về Bắc cung, vội không ngừng đem hồ cừu đưa đến bên Nguyên Bạch Lệ : “Vương… Vương gia ! Trời lạnh, người mặc vào.”
Nam nhân dời tầm mắt nhìn qua hồ cừu màu đen đang đặt trên người mình, tay vỗ về sợi lông mềm mại, nhẹ giọng nói : “Từ đâu tới ?”
“Vâng…” Nhớ đến lời dặn của Nguyên Uyên, Tiểu Xuân Tử vội vàng đổi giọng nói : “Là Tào công công đưa cho nô tài mang đến, sợ ngài bị cảm lạnh.”
“A.” Lên tiếng, Nguyên Bạch Lệ cái gì cũng không nói, chỉ lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa hồ cừu thật dày, trong mắt hiện lên tia cười.
Qua vài ngày, Nguyên Uyên đều không đến, chỉ có một ngày khi Nguyên Bạch Lệ bảo Tiểu Xuân Tử mở cửa sổ ra, Tiểu Xuân Tử kỳ quái nói một câu : “Cây mai thụ sắp chết này tự nhiên lại có hoa nha !”
Nguyên Bạch Lệ nghe thấy liền nhìn qua, chỉ thấy một đóa hoa mai màu trắng từ trên cành bay qua, mang theo mùi thơm bay vào trong phòng….
Hắc y nhân ở đây là chỉ Long Điệp, vì tên của y có nghĩa là bươm bướm, mà màu đỏ là tượng trưng cho rồng ở Trung Hoa