Ha….. Đau quá…..
Nam tử nằm trên giường giật giật ngón tay, hàng mi dài nhỏ đen như cánh bướm khẽ run rẩy, Nguyên Bạch Lệ mở mắt, nhưng mắt phải lại không thế nào mở ra được.
Thử lấy tay chạm vào má phải, chạm đến băng gạc thật dày, cùng với đau đớn nhỏ, đúng rồi, hắn là bị Long Điệp chém phải. Như vậy hiện tại, hắn là đang ở đâu đây ?
Dùng mắt trái còn có thể thấy được mọi vật quét qua chung quanh, không phải địa lao, cũng không phải tiểu viện lúc trước.
“Vương phi đã tỉnh, nhanh đi báo cho Vương Gia.” Một nữ tử áo xanh ngồi bên cạnh gặp người trên giường có động tĩnh liền chạy ra ngoài gọi, chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân chạy ra ngoài.
Vương phi ? Đây là cái gì ? Nguyên Bạch Lệ thử đứng lên, một bàn tay nhỏ trắng nõn đè hắn xuống, ngẩng âầu nhìn, là một nữ tử cười đến ngọt ngào.
“Vương phi có thương tích trong người, vẫn là không cần đứng lên, chủ nhân của nô tì sẽ sớm đến đây.” Nàng ta lại nhìn chằm chằm Nguyên Bạch Lệ một lúc, thở dài, “Tuy rằng bị thương trên mặt, nhưng vẫn cứ ưa nhìn như vậy, bất quá không biết là ai có thể ngoan tuyệt quyết tâm phá nát mặt của người, thật sự là một tên không biết thương hoa tiếc ngọc.
Lời nói của nữ tử, Nguyên Bạch Lệ không hiểu, hắn trầm giọng nói : “Cái gì Vương phi ?”
“Ai nha ! Vương phi chẳng lẽ mất trí nhớ ? Ha ha !” Nữ tử phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, “Vương phi chính là người mà, ngài là phi tử mà Hoàng thượng ban thưởng cho chủ nhân của nô tì ! Người ở nửa đường gặp phải thổ phỉ bị thương té xỉu, may mà chủ nhân của ta kịp đưa người về cứu chữa.”
“Chủ nhân nhà ngươi là ai ?” Nghe được câu “Hoàng thượng ban cho”, trong lòng Nguyên Bạch Lệ có chút tư vị không đúng, không rõ là xảy ra chuyện gì, nam nhân đầu tiên muốn rõ ràng hắn là đang ở nơi nào, “chủ nhân” trong miệng nữ tử là ai.
“Nha ! Chủ nhân của nô tì sao….” Nữ tử áo xanh nở nụ cười, “Vương phi rất nhanh sẽ biết.” Nghe được cửa cách một tiếng, nữ tử áo xanh cười nói với Nguyên Bạch Lệ : “Này không phải đã đến rồi sao !”
“Trúc Tử, cho ngươi chăm sóc bên người, chứ không cho ngươi nói nhiều, đi xuống đi.” Thanh âm mang theo ý cười truyền đến, Nguyên Bạch Lệ nghiêng đầu nhìn vào mắt nam tử, cười lạnh một tiếng quay đầu đi.
“Vâng ! Trúc Tử cáo lui, sẽ không gây trở ngạo cho chủ tử và Vương phi.” Nữ tử áo xanh rời khỏi phòng đi, thuận tiện đóng cửa lại.
“Nhìn thấy ta, vẻ mặt gì cũng không có sao ? Ha ha….” Nam tử có chút tà mị đứng bên cạnh bàn đem một cái khăn thả vào nước ấm vò sạch.
“Vì sao ta lại ở đây.” Nam nhân trầm giọng nói.
Cầm khăn đi đến bên giường, Trương Tứ Phong ngồi cạnh Nguyên Bạch Lệ, dùng khăn ướt lau lau gương mặt nam nhân, Nguyên Bạch Lệ một tay cản lại.
“Ngươi đã là người của ta, tất nhiên là phải ở đây.”, dùng sức đem cánh tay bị thương của nam nhân đặt lên giường, Trương Tứ Phong ôn nhu lau hai má nam nhân, “Tên Long Điệp kia, thực sự là một kẻ nhẫn tâm, gương mặt đẹp như vậy mà bị phá hủy thì thật đáng tiếc, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ khiến cho gương mặt ngươi không để lại một vết sẹo nào.”
“Có ý tứ gì ? Nguyên Uyên ở đâu ? Nguyên Bạch Lệ nghiêng đầu tránh đi tay của Trương Tứ Phong.”
“Hắn ?” Trương Tứ Phong ngửa đầu nở nụ cười, “Hắn a, đã đem ngươi cho ta, cho làm Vương phi của ta !”
“Nói năng xằng bậy !” Không thể nào ! Cho dù người nọ có giết mình, cũng không có thể…. không có thể đem mình tặng cho kẻ khác, Nguyên Bạch Lệ không muốn tin tưởng.
“Ha ?” Mạnh mẽ lau xong hai má nam nhân, Trương Tứ Phong bắt đầu kề sát vào cổ nam nhân, “Tại hạ cũng không có gan lớn như vậy trước mặt hoàng đế cướp người, ngươi thông minh một đời, sao lại nhất thời hồ đồ như thế ?”
Hạ thấp thân mình, Trương Tứ Phong ở bên tai nam nhân thấp giọng cười khẽ, “Lúc trước Nguyên Uyên liền cùng ta ước định, ta giúp hắn diệt ngươi, để hồi báo, ngươi là để ta tùy ý xử trí, Nguyên Uyên hiện tại chính là là cùng tiểu mỹ nhân Long Điệp ân ân ái ái, mà ngươi biết không, Long nha hầu lại thăng quan.”
Cảm nhận được ánh mắt băng hàn của nam nhân, Trương Tứ Phong lại ngồi ngay ngắn, tiếp tục nói, “Bất quá, không nghĩ hắn đối với ngươi cũng có ý tứ, đem chơi đùa một phen mới đem ngươi tặng cho ta. A, Bạch Lệ của ta sao lại nhắm mắt làm gì ? Không muốn nhìn đến ta, hay là không muốn tin tưởng rằng từng là Nhiếp Chính Vương cao ngạo hiện lại luân phiên bị vứt bỏ ?”
“Câm miệng !” Hắn không muốn nghe, không muốn nghe ! Giang sơn cùng mỹ nhân, Nguyên Uyên, cuối cùng ngươi cũng đã lựa chọn giang sơn sao ? Ngươi có thể giết ta, vì cái gì phải hạ nhục ta như vậy !
“Tức giận ? Ha hả…. Cho dù có bực tức ,vẫn là đẹp đến vậy,” đứng lên đi giặt khăn, Trương Tứ Phong thản nhiên nói, “Ta thì, vẫn rất muốn đem ngươi từ trên cao lôi xuống, mỗi lần tưởng tượng đến, thực hưng phấn đến không chịu nổi !”
Chậm rãi trở về bên giường, Trương Tứ Phong cười nói : “Nhớ rõ bốn năm trước vì ngươi một nụ hôn, ta có thể cho mượn quân đội tinh nhuệ nhất, ba năm trước đây ta nói rồi ngươi còn nhớ rõ không ?”
“Hừ ! Chẳng lẽ ta nói một câu, ngươi có thể giúp ta vãn hồi thế cục sao ?” Nguyên Bạch Lệ châm chọc nhìn vào mắt Trương Tứ Phong.
“Sẽ không.” Trương Tứ Phong cười đáp.
“A !” Nguyên Bạch Lệ trào phúng cười cười, cười chính mình, cười mình vì sao phải thay Nguyên Uyên đỡ một kiếm, cười bản thân tự làm tự chịu, nhưng cuối cùng, như thế nào cũng không có biện pháp cười nổi.
Mờ ám vuốt ve vạt áo khẽ mở rộng của nam nhân, mi nhãn Trương Tứ Phong ánh nụ cười, nói : “Ngươi một khi đã trở nên cường đại rồi, ta là thế nào cũng không nắm được ngươi, hiện tại không phải là tốt lắm sao ? Ngoan ngoãn làm Vương phi được sủng ái nhất của ta, hầu hạ dưới thân ta, hưởng thụ âu yếm của ta, khát cầu ôn nhu của ta….”
“A…. si nhân nói mộng !” Một chưởng chụp lấy bàn tay của nam tử đặt trên ngực mình, Nguyên Bạch Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, “Hoặc là giết ta, hoặc là để cho ta đi !”
“Bị Nguyên Uyên đùa bỡn rồi vứt bỏ, làm cho ngươi thống khổ như vậy sao ?” Trương Tứ Phong cười nắm chặt tay nam nhân, “Ngươi trên người còn có lãnh hương mà hắn cho người khắc in lại….”
“Ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không cho ngươi đi, càng muốn cho ngươi hiểu được, ngươi là Vương phi của Trương Tứ Phong ta, hiểu không ?” Nhanh nhẹn cười, Trương Tứ Phong rời khỏi tầm mắt của Nguyên Bạch Lệ, chỉ nghe thấy hắn hít một tiếng, “Người đến, bảo Tứ Nương chuẩn bị thứ mà ta cần đi.”