Đế Quân

Chương 373: Bí mật hoàng triều! (1)




Trên mặt người nọ lộ vể sốt ruột, thấp giọng nói.
Thần Dạ nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời, lập tức đi vào bên trong, nhưng cũng không trực tiếp đến chỗ lão gia tử, mỗi một tòa thiết lao kế tiếp, hắn đều xem qua một lần.
Hiện giờ bị giam giữ ở chỗ này không thể nghi ngờ đều là người Thần gia, bọn hắn vì Thần gia, thân hãm đây, nhưng sau khi Thần Dạ đến nơi này đều ân cần thăm hỏi.
Thần lão gia tử phục nhân, cho tới bây giờ đều không phải dựa vào vũ lực cá nhân, càng thêm không phải là quân công nhiều năm thu hoạch được, mà là, đối xử với mọi người có đạo! Phương thức đối nhân như vậy cứ nhiều đời được truyền xuống.
Nhưng Thần Dạ rất kỳ quái, nhìn không ít thiết lao, bên trong cũng nhốt không ít người, nhưng mỗi người, Thần Dạ đều không biết rõ, chỉ biế bọn họ là người Thần gia.
Những người này, hẳn là hộ vệ của Thần gia. . . .
Một Thần gia to như vậy, tất cả mọi người trong đế đô đều bị giam ở đây, nhưng mà thân nhân trực hệ của Thần Dạ, phảng phất ngoài Thần lão gia tử ra thì không có ai bị nhốt ở đây nữa.
Chẳng lẽ, là bị nhốt ở nơi khác?
Toàn bộ đế đô, không còn chỗ nào có thể an toàn nơi nơi này. . . . Chẳng lẽ là hoàng đế cố ý làm vậy vì sợ có người, vạn nhất xông vào cứu tất cả mọi người đi sao?
Lý do này thật sự thật là tức cười!
Lão gia tử chính mình là không muốn đi, không muốn phản kháng, bằng không thì cho dù hiện giờ thanh danh Thần gia bị người trong thiên hạ thóa mạ thì hoàng đế cũng đừng mơ khiến người Thần gia ngoan ngoãn bị bắt.
- Gia gia, Tôn nhi đã đến.
Trước Thiên Lao cuối cùng, Thần Dạ rốt cục gặp được lão gia tử nhà mình, giờ khắc này, nộ khí đè ép trong lòng hồi lâu rốt cục cũng không cách nào nhịn được nữa, oanh một tiếng, bắt đầu khởi động giữa hư không
- Gia gia, vì cái gì?
Trong lao, Thần lão gia tử nhẹ nhàng thở dài:
- Dạ nhi, ngươi vẫn đến!
- Gia gia, đến cùng vì cái gì?
Thần Dạ không để ý tới thâm ý ẩn hàm trong lời của lão gia tử, hắn chỉ hỏi câu này.
Một câu này, đã bao tất cả nghi hoặc ở kiếp trước kiếp này của hắn, trong cuộc sống, phàm là khi Thần Dạ rảnh, hắn đều nghĩ, vì sao đến cuối cùng lão gia tử lại buông tha chống cự? Hắn vô luận nghĩ thế nào cũng không thông!
Hôm nay đã có cơ hội, Thần Dạ sao có thể không hỏi.
Thần lão gia tử im lặng một lát, sau đó lại lần nữa thở dài:
- Nếu ngươi đã đến, ngươi muốn biết thì gia gia cũng không dấu diếm ngươi, trước đi vào đây đi!
- Tốt
Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, chợt đẩy cửa đi vào!
- Oanh!
Cửa sắt bị trùng trùng điệp điệp bổ ra, khiến nơi này quanh quẩn một tiếng nổ vang như sấm rền. . . .
- Lâm lão, ngài ở đây sao!
Đi vào thiết lao, Thần Dạ mới nhìn rõ, thì ra bên trong cũng không chỉ có mình lão gia tử.
Trung tâm của Lâm lão tất nhiên không thể hoài nghi, chỉ từ điểm này cũng có thể nhìn ra tình bạn thâm hậu của hai vị lão nhân gia.
So sánh với kinh ngạc của Thần Dạ, khiếp sợ của Thần lão gia tử và Lâm lão càng không nhỏ!
Thiên Lao, vốn là Thánh chủ gia vì giam giữ cao thủ mà tạo ra, cửa sắt kia cũng nặng đến mấy trăm cân, lại bị Thần Dạ dễ dàng chặt đứt, phần thực lực này, quả thực không kém.
Mới chỉ chừng hai năm, từ Sơ Huyền nhất trọng lúc rời đi, đạt đến Trung Huyền nhị trọng như hiện giờ, khiến lưỡng vị lão nhân gia biết rõ thiên phú tu luyện như yêu nghiệt năm đó của Thần Dạ quả thật đã trở về rồi.
Trong lúc nhất thời, trong mắt hai vị lão nhân đều lộ vẻ cực kỳ mừng rỡ.
- Gia gia, phụ thân mất tích, đại bá nhị bá bọn hắn đâu rồi?
Bước vào thiết lao, một lát sau, ánh mắt Thần Dạ không chớp lấy một cái nhìn qua lão gia tử.
Giờ khắc này, hắn rốt cục có thể buông lỏng được đôi chút, mặc kệ lão nhân trước mắt này làm chuyện gì, thủy chung, lão gia tử đều là đại thụ che trời trong lòng Thần Dạ.
Nếu như không phải đang ở trong Thiên Lao, Thần Dạ sợ là đã ngã xuống rồi, đây chính mệt mỏi cả kiếp trước và kiếp này cộng lại a!
- Yên tâm, bọn hắn đều không có việc gì, kể cả cha ngươi!
- Ân?
Thần Dạ tâm thần hơi rung động, đều không có việc gì, lời này là có ý gì?
Thần lão gia tử cười lạnh nói:
- Mộ Diệp hắn tự cho là làm việc chu đáo chặt ch là có thể lừa gạt được lão phu? Tranh giành biên giới với Đại Thương Hoàng Triều, nếu như có thể giải quyết thì nào đến phiến Mộ Diệp hắn đến giải quyết chứ?
- Gia gia, ý của ngài là nói, kế sách của hoàng đế ngài sớm đã biết?
Thanh âm Thần Dạ đang run rẩy lấy.
Sau khi xác định, hắn mừng rỡ như điên, nếu thế thì phụ thân mất tích bị lão gia tử bọn hắn đưa đến nơi an toàn rồi, đến tận đây, lòng Thần Dạ cuối cùng cũng có thể an tâm xuống.
- Vậy bọn họ bây giờ đang...
Lời Thần Dạ bỗng ngừng lại, nơi này là Thiên Lao.
- Vậy gia gia, nếu ngài đã biết rồi, vì sao không ngăn cản.
30 vạn nhân mạng ah, chỉ trong vòng một đêm đã vĩnh viễn biến mất, cái chết của những người này khiến Thần Dạ cũng khó mà chịu nỗi.
Nghe vậy, Thần lão gia tử thản nhiên nói:
- Lão phu không có năng lực để ngăn cản!
Trong Đại Hoa Hoàng Triều, lại vẫn có chuyện khiến lão gia tử cũng bất lực... Thần Dạ trùng trùng điệp điệp thở hắt ra, chợt trầm giọng lần nữa hỏi:
- Gia gia, đến cùng là vì sao?
Trong lúc vô tình, trong ngữ khí của hắn đã xen lẫn lên nộ khí nặng nề !
Kiếp trước, lão gia tử cuối cùng không đạt được gì, khiến thần gia cuối cùng bị hoàng thất Đại Thanh lý, kết quả này, Thần Dạ mặc dù không muốn tiếp nhận, nhưng trong lòng cũng không quá mức trách cứ, bởi vì quá nhiều chuyện khi đó đều đã trở thành kết cục đã định.
Nhưng kiếp nầy, rõ ràng đã xảy ra quá nhiều biến số, ít nhất, Thần Dạ hắn đã lại lần nữa bước lên võ đạo chi lộ, hơn nữa thể hiện ra tiềm lực kinh người .
Có lẽ bây giờ nhìn lại vẫn không đủ, nhưng chỉ cần người sáng suốt vừa nhìn liền biết, chỉ cần có đủ thời gian, một mình Thần Dạ đủ để bảo vệ an toàn cho toàn Thần gia!
Trước đó, chỉ cần lão gia tử hỗ trợ thủ hộ tốt Thần gia là được, điểm này, lão gia tử phải làm được!
Thần Dạ tức giận, Thần lão gia tử lòng dạ biết rõ, bởi vậy trong thần sắc, cũng không có nửa điểm biến hóa, sau khi trầm mặc một hồi mới nói:
- Dạ nhi, nếu như gia gia nói, làm như vậy, chính là thân bất do kỷ, ngươi tin sao?
- Tin!
Thần Dạ có chút ngẩn người, lại vẫn đáp như vậy.
Nếu như không phải thân bất do kỷ, nếu như không phải bất đắc dĩ, Thần Dạ tin tưởng, lão gia tử sẽ không bỏ mặc Thần gia lâm vào nguy cơ. Cũng giống như kiếp trước, tin tưởng lão gia tử làm như vậy là có lý do của mình.
Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, Thần Dạ vẫn không thể hiểu được, cho nên, hắn cần một lời giải thích!
Thấy Thần Dạ vẻ mặt như thế, Thần lão gia tử không khỏi cười khổ, ý bảo Thần Dạ ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi nói:
- Dạ nhi, chắc hẳn cho tới bây giờ, ngươi cũng biết sự tồn tại của Thiên Nhất Môn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.