Đế Quân

Chương 474: Ngũ trưởng lão chết (1)




Phanh!
Hai đạo quang mang thanh lam ở giữa không trung chạm vào nhau, toàn bộ cô phong theo đó lập tức run rẩy kịch liệt, năng lượng rung động cuốn đi trực tiếp phá hủy mọi thứ chung qunh trở thành một mảnh bình địa, khiến người không dám nhìn thẳng.
Nháy mắt sau đó, lực lượng ẩn hàm trong hai đạo quang mang rốt cục tiêu tán không còn, cuối cùng từng chút rơi phải xuống bốn phía.
Thần Dạ kêu rên một tiếng, miệng phun lấy máu tươi nhanh chóng lui về phía sau!
Thực lực của Ngũ trưởng lão quả nhiên cường đại, so với Cương Thi lão nhân gặp phải lúc trước, cho dù tu vị chỉ mạnh hơn một đường, nhưng sức chiến đấu của hai người lại không cách nào so sánh được.
Cương Thi lão nhân cảnh giới Lực Huyền lục trọng dưới ba thức võ kỹ cường đại nhất của mình cuối cùng cũng bị một chút tổn thương, mặc dù nói, hắn từng bị thương bởi Tử Huyên.
Nhưng Ngũ trưởng lão này mình dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng ngăn được công kích của hắn, ngay cả bức lui hắn nửa bước cũng không làm được, từ đó đủ thấy nội tình bất phàm của Khiếu Lôi Tông.
- Tiểu tử, lão phu thật không nghĩ đến ah!
Trên mặt Ngũ trưởng lão không hề có chút tức giận, có chăng chỉ là một mảnh cuồng hỉ vừa nhìn đã thấy, không hề nghi ngờ, sau khi tự mình cảm nhận được đủ loại thủ đoạn của Thần Dạ, mặc dù lấy thân phận hắn thì lúc này cũng không tránh được nổi lên lòng ngấp nghé.
Một chưởng, một mũi tên. . . . Dùng kiến thức của Ngũ trưởng lão, sau khi tự mình tiếp chiêu liền có thể minh bạch chỗ phi phàm của hai thức võ kỹ này.
- Muốn sở học của ta, lão cẩu, phải xem ngươi có bổn sự này hay không mới được.
Thần Dạ nghiêm nghị cười, thân động như quỷ mị, chỉ chừa một đạo tàn ảnh ở nguyên chỗ, chân thân hắn đã ẩn ở chính giữa hư không.
- Hắc hắc, từng có một màn như vậy, tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu sẽ ăn thiệt thòi lần hai sao?
Nhìn Thần Dạ biến mất, Ngũ trưởng lão cười không chút lo lắng, ngay sau một lát, thân ảnh hắn đã mạnh mẽ khẽ động, một quyền trùng trùng điệp điệp nện vào không gian, chợt nghiêm nghị quát:
- Tiểu tử, đi ra cho lão phu!
Phiến không gian kia lập tức vặn vẹo mơ hồ xuống, một đạo dấu vết đen kịt chợt khuếch tán ra, có một tia khí tức hủy diệt đang không ngừng dao động.
Nhưng mà, thân ảnh Thần Dạ cũng không xuất hiện, từ đó xuyên ra lại là một cánh tay bị hào quang đen kịt bao vây lấy.
Cánh tay không chỉ bị hắc mang bảo lấy, lại còn một cổ uy áp mà theo Ngũ trưởng lão xem ra thì thiếu niên kia không cách nào phát ra được, hắn tất nhiên không biết được, cổ uy áp này chính là đến từ Hắc Long!
Trong không gian, chợt có tiếng như Long ngâm quanh quẩn. . . . Mà cánh tay kia cũng cho người một loại ảo giác, không phải cánh tay người, càng giống như một đầu Chân Long đã thu nhỏ lại vô số lần vậy.
Cánh tay đen kịt kia dưới tiếng Long ngâm vờn quanh, dùng tốc độ như tia chớp, hung hăng đánh tới Ngũ trưởng lão.
Đông!
Kình phong cuốn khắp nơi, lấy Ngũ trưởng lão làm trung tâm, không gian phạm vi mấy mét chung quanh lại bị cứ thế mà vỡ ra ra, uy áp trong hắc mang lập loè kia phảng phất như quân lâm thiên hạ vậy, Ngũ trưởng lão cho dù có thể thừa nhận được nhưng cũng không tự chủ được lùi về sau hai bước
- Tiểu tử!
Nhìn qua thân ảnh xuất hiện ở phía trước, Ngũ trưởng lão từ sau khi lên cô phong này vẫn nắm chắc thắng lợi trong tay lúc này ánh mắt lại chậm rãi âm trầm xuống.
Ngũ trưởng lão đối với mình có lòng tin tuyệt đối, bởi vì đối thủ của hắn chỉ là võ giả cảnh giới Thượng Huyền thôi, cái này ở trong mắt hắn quả thật chỉ như con sâu cái kiến.
Dù cho người thiếu niên này thủ đoạn bất phàm, rất cổ quái, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một con sâu cái kiến tương đối to khỏe thôi.
Nhưng, hết lần này tới lần khác con sâu cái kiến này không chỉ dưới công kích của hắn mà không chết, ngược lại còn đẩy lùi được hắn ... Đối với Thần Dạ, hiếu kỳ trong lòng Ngũ trưởng lão đã càng lúc càng lớn rồi.
- Tiểu tử, vốn muốn cho ngươi toàn thây, lưu lại hồn phách cho ngươi đi đầu thai, hôm nay, lão phu cho ngươi tan thành mây khói, hồn phách vĩnh viễn tiêu biến.
Thu hồi phần ngấp nghé đối với thiếu niên kia, thần sắc Ngũ trưởng lão vào lúc này mới chính thức hiện lên vẻ ngưng trọng và đề phòng khi lâm trận, hiển nhiên, hắn đã coi Thần Dạ như một địch thủ của mình rồi.
Thân thể hắn chấn động mạnh một cái, một đạo ánh sáng màu lam đột nhiên bắn về phía phía chân trời, huyền khí năng lượng cuồn cuộn giờ phút này phảng phất như thủy triều vậy, tất cả đều quán chú vào trong ánh sáng màu lam kia.
Nháy mắt sau, một đạo đao mang lớn chừng vài chục trượng chợt phá không mà hiện!
Ông!
Đao mang màu xanh da trời vừa hiện, cô phong lập tức liền run rẩy, cả phương không gian này khi đao mang còn chưa rơi xuống đã bị sinh sinh xé rách ra.
Mà khi đao mang rơi xuống, từng đợt bạo tạc như nổ vang lập tức xuất hiện, lực đạo hủy diệt vô cùng mạnh mẽ nương theo đao mang hung ác bổ xuống phía xa xa!
Mắt nhìn đao mang thế như chẻ tre mà đến, Thần Dạ không sợ còn mừng, cùng lúc đó, có hắc mang sáng chói lập tức cuốn khắp chân trời, dù cho đối diện có đao mang màu xanh da trời đang chiếu rọi, nhưng hắc mang lại tựa như đêm tối, tràn ngập toàn bộ cô phong, cuối cùng, ngay cả ánh sáng của đao mang cũng bị che lấp xuống.
Bất thường lần này cũng không khiến Ngũ trưởng lão có bất kỳ biến hóa nào cả, trong lòng hắn đã sớm toàn lực ứng phó!
Chênh lệch thực lực cực lớn khiến Ngũ trưởng lão đối với mình cực kỳ tự tin, bất luận thủ đoạn gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều không thể rút ngắn khoảng cách của song phương, mà trước kia, chẳng qua chỉ là sai lầm thôi.
Dưới tự tin như vậy, mặc dù đao mang bị hào quang đen kịt bao bọc nhưng vẫn vô kiên bất tồi!
Nhưng mà ngay sau nháy mắt này, thần sắc Ngũ trưởng lão vẫn nhịn không được đại biến, bởi vì hắn cảm ứng được, ở phía sau của hắn, lại vô thanh vô tức xuất hiện một người.
Khí tức người này ngay cả đang trong lúc hỗn loạn nhưng Ngũ trưởng lão cũng có thể dễ dàng nhận ra được.
- Tử Huyên!
Trong lòng Ngũ trưởng lão thầm hận, hiện giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, còn tưởng rằng đối phương là kẻ đần, vì một nữ nhân tới chịu chết, thì ra là đã sớm có chuẩn bị.
Thần Dạ nào ngu ngốc như hắn nghĩ, vì Tử Huyên, hắn có thể không tiếc bất cứ giá nào, nhưng trừ phi là không còn đường nào để đi nữa, nếu không, sao lại không chuẩn bị cho mình một con đường sống chứ.
Trước khi lên cô phong, hai người đã quyết định, vô luận có thể moi được tin tức trọng yếu gì từ miệng Ngũ trưởng lão hay không cũng không thể để cho lão gia hỏa này còn sống rời đi được.
Lúc mới gặp mặt, thái độ của Ngũ trưởng lão đối với Tử Huyên cực kỳ ác liệt, chỉ một chút đã muốn đánh chết mình và Linh Nhi, cùng với trên cô phong này hắn còn buông lời sỉ nhục...
- Ngũ trưởng lão, dám đánh một trận với ta không?
Tiếng nói truyền ra, Ngũ trưởng lão không khỏi cười vô cùng dữ tợn, mà Thần Dạ lại chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.