Đế Quân

Chương 499: Thiên Địa Hồng Hoang Tháp (2)




Bởi vậy, linh khí các binh khí khác bị nóng chảy sẽ tự động bị đám thần binh, hoặc là linh vật khác hấp thu đi.
Cái này giống như là một quốc gia cấp bậc sâm nghiêm vậy, có chỗ tốt gì, hoàng đế được trước, sau đó lại phân một ít cho các thần tử bên dưới.
Trong Bách Binh Các, khi không có Hồn Nguyên chi bảo tồn tại, như vậy, thần binh chính là hoàng đế, các binh khí khác đều có khả năng bị luyện hóa, duy chỉ có thần binh là không.
Đương nhiên, khi chỉ còn lại một mình thần binh thì nó cũng sẽ gặp phải nguy hiểm bị luyện hóa, bất quá, trong đoạn thời gian này, dù ai cũng không cách nào cam đoan, thần binh sau khi hấp thu đủ linh tinh, sẽ phát sinh một ít biến hóa nào đó hay không?
Ví dụ như, linh tính thần binh có tiến hóa thành khí linh, khiến thần binh đạt tới Hồn Nguyên chi bảo hay không?
Những điều này đều là chuyện không biết, mà ngay cả bản thân Thần Dạ cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết một chuyện, đó chính là để Bách Binh Các lại Khiếu Lôi Tông, đến cuối cùng, tuyệt đối sẽ khiến bọn hắn chịu thiệt lớn.
Khiếu Lôi Tông tông chủ đánh chính là đánh chủ ý này, hiện giờ trong Bách Binh Các rỗng tuếch, như vậy cũng có nghĩa là sẽ bắt đầu lại từ đâu, hắn đại khái có thể vì Khiếu Lôi Tông bồi dưỡng ra Tiên Thiên Linh Bảo, thậm chí là thần binh.
Tuy thời gian tốn hao có thể là một con số dài dòng buồn chán, nhưng Khiếu Lôi Tông chờ được!
Chỉ tiếc, bọn hắn cũng không biết, phía trước Bách Binh Các giờ đã có thêm hai chữ, hai chữ này chính là Thần Dạ.
Tất cả những gì Khiếu Lôi Tông làm sau này trong Bách Binh Các đều sẽ thuộc về Thần Dạ, hắn cũng rất muốn biết, có một ngày những người này phát hiện mình hao hết tâm lực, bỏ ra cái giá lớn nhưng chỉ làm quần áo cưới cho người khác sẽ có biểu lộ thế nào?
Nghe xong Thần Dạ nói, Tử Huyên không khỏi bật cười:
- Khó trách trong Bách Binh Các, ngươi nói để xem thử ai âm hiểm hơn!
- Đây là bọn hắn đáng đời.
Thần Dạ cười nói:
- Hiện giờ ngươi yên tâm đi, có cái thẻ đánh bạc Bách Binh Các này ở đây, bọn hắn không cách nào làm gì được chúng ta cả.
Dùng Bách Binh Các làm vật uy hiếp, tin tưởng chỉ cần không phải kẻ đần, đều khó có khả năng xằng bậy, thực tế Khiếu Lôi Tông trông nom nó nhiều năm, càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của Bách Binh Các.
Tử Huyên thở dài:
- Không nghĩ tới, Bách Binh Các rõ ràng có diệu dùng lớn như vậy, ta ngược lại rất hiếu kỳ, cứ tiếp tục như thế... trong Bách Binh Các có thể nào tạo ra được một kiện Hồn Nguyên chi bảo hay không đây?
- Đúng rồi, Bách Binh Các, là tên mà đám tiền bối Khiếu Lôi Tông đặt, bản thân nó tên là gì?
Tử Huyên hỏi.
- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp! Thế nào, danh tự đủ uy phong chứ?
Thần Dạ cười nói, thấy Tử Huyên rốt cục không xoắn xuýt chuyện Đại trưởng lão nữa hắn vô cùng vui mừng.
Tử Huyên khẽ gật, chợt lông mày chau lại, nói:
- Như vậy kế tiếp, chính là ngươi đánh một trận với Thanh Lăng, nàng có cảnh giới Thông Huyền nhị trọng, cũng không phải ngươi bây giờ đủ khả năng ứng phó được. . . .
- Cho nên bảy ngày này, chính là một cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Tử Huyên, ngươi không phải nói, trong Khiếu Lôi Tông có một cái Lôi Trì sao? Ta muốn đi vào thí luyện một phen, nó có thể khiến tu vị nhục thể ta càng tiến một bước, đến lúc đó ở trước mặt Thanh Lăng coi như cũng thêm được một át chủ bài!
- Cũng không biết hiện giờ, bọn hắn có thể cho ta đi Lôi Trì hay không nữa?
Trầm ngâm một lát, Tử Huyên cười nói:
- Cho dù bọn hắn biết rõ tất cả biểu hiện của ngươi trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. nhưng cũng chỉ cho rằng loại thủ đoạn này không thể cùng thực lực ngang nhau, cho nên ta nghĩ, mặc dù cho ngươi tiến vào Lôi Trì, bọn hắn cũng sẽ không lo lắng quá nhiều. Hơn nữa, nếu không cho, ta sẽ khiến bọn hắn biết rõ, hậu quả sẽ ra sao!
Nghe vậy, Thần Dạ lập tức tà tà cười, nói:
- Hắc hắc, truyền thừa công pháp, nó đã sớm không tồn tại rồi, Tử Huyên, ngươi cầm thứ không tồn tại đi uy hiếp bọn hắn, thì ra ngươi mới là âm hiểm nhất!
- Hừ!
Tử Huyên một tiếng hờn dỗi, có phong tình vạn chủng lặng yên phát ra, cũng trong tích tắc này, nàng nhìn qua Thần Dạ, giống như làm ra quyết định thất lớn nào đó, nói khẽ:
- Thần Dạ, ngươi có bằng lòng nghe ta nói một câu chuyện không?
- Tốt, ngươi nói đi, ta nghe!
Thần Dạ sắc mặt bình tĩnh, trong nội tâm lại phập phồng bất định!
Nhận thức Tử Huyên đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng muốn mở rộng lòng mình đối mặt với chuyện đã qua, đối với một người mà nói, có thể coi tình cảm quá khứ, thậm chí tất cả mọi chuyện đều chỉ trở thành một loại kinh nghiệm mà không phải là gánh nặng, đây quả thật là một chuyện tốt.
Tử Huyên nàng, rốt cục đi ra một bước này rồi.
- Vào gần hai mươi năm trước, tự khi bắt đầu tiếp xúc với tu luyện, ta liền vẫn là niềm kiêu ngạo và truyền kỳ của Khiếu Lôi Tông. Ta khi đó được các vị trưởng bối yêu mến và thương sủng, chỉ cần là thứ ta muốn chưa lúc nào bị cự tuyệt cả.
Tử Huyên nói khẽ:
- Chính vì thế mới khiến tính cách của ta, cũng không thể tránh khỏi có chút nuông chiều, thậm chí không coi ai ra gì!
- Nhân sinh nếu không thay đổi chút nào thì ta hiện giờ vẫn sẽ là thiên chi kiêu nữ được tất cả mọi người Khiếu Lôi Tông nâng niu trong lòng bàn tay, qua mấy năm sau nữa, vị trí tông chủ chắc chắn sẽ là của ta.
- Lúc đó có một năm ta phụng sư mệnh xuống núi hoàn thành một nhiệm vụ tông môn, trong lần đó, ta đã gặp hắn!
Tử Huyên thản nhiên nói:
- Hắn khi đó cũng hết sức ưu tú, xử sự làm người, thủ đoạn làm việc, đều là nhân tuyển tốt nhất. Ta chính là thiên chi kiều nữ, hắn là nhân gian chân long, chúng ta bị hấp dẫn lẫn nhau, rất là hợp ý.
- Trong đoạn năm tháng ở chung, hắn không chỉ ân cần chăm sóc tỉ mỉ, càng dạy cho ta biết, không nên ỷ vào thân phận, thiên phú, bối cảnh và thực lực của mình để xem thường người khác. Hắn dạy ta học được, làm sao đối đãi với người bình thường, làm sao có thể trong khốn cảnh vẫn ương ngạnh kiên trì. . . .
- Vì vậy. . . . Vì vậy, ta không thể tự kềm chế được đã yêu hắn!
Tử Huyên ngẩng đầu, hơi có vẻ đắng chát nói:
- Thần Dạ, ta có phải rất ngốc không?
Thần Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, Tử Huyên cũng ưu tú như thế, nàng quả chính là thiên tiên giáng trần, nếu như một người cũng không đủ lực hấp dẫn, sao có thể khiến vị tiên tử này yêu mến chứ?
Thần Dạ chỉ có chút giật mình, người kia, bất phàm như thế, hắn dạy Tử Huyên đạo lý xử sự làm người, hắn dạy Tử Huyên phải dùng ánh mắt người thường nhìn phương Thiên Địa này, tại sao sau khi Linh Nhi phát sanh biến hóa hắn lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn rời đi chứ?
Cái này chẳng phải quá kì quái sao?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Người nọ nếu thật sự đúng như lời Tử Huyên, hắn há sẽ vứt bỏ t hai mẹ con nàng sao? Chẳng lẽ trong đó đã xảy ra ẩn tình gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.