Đế Quốc Thiên Phong

Chương 2: Tranh chấp




Trong quán rượu mà bọn binh sĩ thích lui tới nhất, lão bản nương tuy hơi lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn mặn mà diễm lệ mang một vò rượu ngon nhất tới cho Thiển Thủy Thanh.
Người ngày xưa đưa thư giùm hắn vẫn còn đây, nhưng người nhận thư thì đã xa tận phương nào...Đời người lúc hợp lúc tan, rất khó mà nắm bắt, duy chỉ có nắm chắc lấy mỗi phút giây hiện tại có lẽ mới là chuyện thật sự có ý nghĩa.
Nhưng vấn đề ở chỗ là...làm thế nào để nắm bắt?
Trong lòng Thiển Thủy Thanh mê man không rõ.
- Thu lão bản, nàng biết đánh đàn không?
Thiển Thủy Thanh hỏi.
Lão bản nương nở một nụ cười quyến rũ với Thiển Thủy Thanh:
- Chúng ta là người tục, chuyện đánh đàn chỉ có người tao nhã mới có thể làm được.
Hiển nhiên nàng đã nhìn thấy cây cổ cầm đặt bên người Thiển Thủy Thanh.
Tao nhã?
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả.
Thì ra ở nhà suốt ngày không làm gì cả, chính là con người tao nhã, còn ở ngoài làm lụng vất vả bằng đôi tay của chính mình lại là tục nhân sao?
Con người ta thật cũng buồn cười.
- Ta cũng không biết.
Hắn thuận miệng đáp.
Tiện tay hắn gảy nhẹ dây đàn vài cái, những tiếng tưng tưng phát ra từ chiếc cổ cầm nghe như dòng suối rót vào tận lòng người.
- Nếu như có một người không phải là bằng hữu, chỉ gặp mặt nàng một lần duy nhất, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói được vài câu, lại tặng cho nàng một vật quý báu. Theo nàng, rốt cục người đó có dụng ý gì vậy?
Lão bản nương vừa gảy bàn tính lách cách vừa hỏi lại:
- Vậy phải xem tặng cái gì đã.
- Nếu là chiếc cổ cầm này thì sao?
Lão bản nương che miệng cười:
- Ối, vậy đó thật sự là một con người tao nhã, người tặng cầm này quả thật là có dụng tâm cực khổ!
- Nhưng ta chỉ mới gặp mặt nàng có một lần duy nhất kia mà?
Lão bản nương lập tức chu cao miệng:
- Cảm tình giữa người với người trên đời này, không thể nào quyết định qua chuyện gặp mặt nhau nhiều hay ít. Một đôi nam nữ thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau này chưa chắc đã có thể chung sống với nhau. Còn người ngẫu nhiên gặp gỡ bất ngờ, chỉ ở cùng nhau vài ngày ngắn ngủi, không phải cũng có thể sinh ra tình cảm muốn gắn bó trọn đời sao?
Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt đầy thâm ý, Thiển Thủy Thanh nhất thời không nói được gì.
Lão bản nương uốn éo lưng ong đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thiển Thủy Thanh:
- Thiển huynh đệ, ngươi đừng trách ta nói thẳng, ta và trượng phu của ta sống ở thành Cô Tinh này cũng đã được bảy, tám năm, ngày nào cũng nhìn thấy bọn binh sĩ thường xuyên qua lại. Cũng có tên có bề ngoài tuấn tú, liền qua lại với một số khuê nữ của người ta, cả hai bên cũng không cần lâu dài với nhau, không cần phải thề non hẹn biển gì gì đó, tất cả đều xảy ra như vậy. Cho nên chuyện sinh sinh tử tử, chuyện tình tình ái ái, ta đã thấy qua rất nhiều, chuyện đưa tin giùm cho người khác cũng đã làm không ít.
-...Mấy ngày trước đây, Thiển huynh đệ ngươi dẫn quân đi đánh thành Kinh Viễn, lúc trở về đã mất đi không ít huynh đệ. Có vài người thư từ qua lại ở chỗ ta, ôi...mấy ngày nay có vài khuê nữ khóc lóc hết sức thương tâm...
Lão bản nương nhìn quanh quất, thấy không có người lạ bèn hạ giọng nói:
- Có một nàng bụng đã lớn, bị phụ thân nàng đánh cho một trận, đành lén lút trốn đi theo một người có gia cảnh sa cơ thất thế.
Nói đến đây, lão bản nương thở dài:
- Nam nhân là trụ cột để nữ nhân nương tựa, không có nam nhân, nữ nhân sẽ không biết dựa dẫm vào đâu. Nàng khuê nữ kia vốn nghĩ rằng sau khi đánh giặc xong, tên tiểu tử ấy có thể trở về cưới nàng, kết quả hắn không về được nữa...làm nam nhân mệnh khổ, làm nữ nhân mệnh cũng khổ...Đôi khi ta nghĩ, một nam nhân có năm thê bảy thiếp cũng không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là ngươi phải còn sống. Ngươi còn sống, đám nữ nhân của ngươi mới có chỗ nương tựa mà sống được, vạn nhất mất đi rồi, còn ai có thể lo toan cho bọn họ đây?
Thiển Thủy Thanh nghe vậy cảm thấy đau buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.