Đế Quốc Thiên Phong

Chương 1: Lọt vào nước địch




Lịch Phi Yên nghẹn lời:
- Nhưng...nhưng nàng ta muốn hãm hại muội!
Cơ Nhược Tử cười khẽ:
- Nhưng Ngọc Quý nhân là Quý nhân vừa mới tiến cung, cho dù nàng ta không biết sở thích và những điều kiêng kỵ của Thái tử cũng là bình thường. Ngay cả muội là Thái tử phi còn không hiểu rõ, nàng ta sao thể có phép tiên tri mà biết được? Nếu như muội biết như vậy, vào lúc nàng ta tặng vật này cho muội, phải có lòng tốt nhắc nhở nàng ta rằng vật này không thể dùng được, vì Thái tử dị ứng mới phải! Nhưng muội lại nhận lấy, sau đó đi tìm nàng ta tính sổ, không phải là cố ý hãm hại nàng ta hay sao?
- Muội...
Lịch Phi Yên giậm chân, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Thấy Cơ Nhược Tử bên cạnh đang cười đắc ý, Lịch Phi Yên kéo tay Cơ Nhược Tử giật giật đến nỗi nàng lảo đảo:
- Hảo tỷ tỷ, tỷ giúp muội dạy dỗ nữ nhân xấu xa kia một chút đi!
Cơ Nhược Tử trừng mắt nhìn nàng:
- Muội đó, mọi chuyện chỉ biết ỷ lại vào tỷ...
Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, Cơ Nhược Tử bèn chậm rãi nói:
- Muốn dạy dỗ Ngọc Quý nhân một chút có gì là khó, nàng ta có thể vờ như không biết, muội cũng có thể vờ như không biết. Nàng ta tặng quà cho muội, muội cảm tạ thật lòng tự nhiên là muốn báo đáp cho nàng ta, gọi nàng ta tới đây, đích thân dùng hương này trên người nàng ta, ta xem nàng ta có dám từ chối hay không?
Mắt Lịch Phi Yên rực sáng, Cơ Nhược Tử lại nói tiếp:
- Sau đó muội tỏ lòng tốt đưa nàng ta đến bên Thái tử, làm như vậy tỏ ra muội là người rộng rãi bao dung, không độc chiếm Thái tử, ai ai cũng sẽ ngợi khen muội hiền thục, còn nàng ta thì...
- Nhưng không phải là Thái tử...
- Chỉ ngứa ngáy một chút mà thôi, không có chuyện gì lớn. Lúc ấy Ngọc Quý nhân đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cho dù nàng có nỗi khổ cũng không thể nói nên lời. Làm như vậy coi như là thuận lợi loại bớt một địch nhân, coi như dạy cho nàng ta một bài học, làm cho nàng biết rằng trong cung này, ngoài Hoàng hậu và mấy vị Công chúa ra, muội là người có quyền quyết định!
Ánh mắt Lịch Phi Yên lộ ra vẻ sùng bái:
- Tỷ tỷ thật là lợi hại, chỉ nói vài câu đã có thể giúp muội dạy cho nàng ta một bài học nhớ đời!
Cơ Nhược Tử cười lạnh như băng:
- Nếu như vậy đã gọi là lợi hại, vậy tỷ tỷ ta đã sống uổng nhiều năm như vậy! Phi Yên, ta nói cho muội biết, thân là Thái tử phi, lúc nào muội cũng phải cẩn thận dè chừng, tên bắn lén trong cung không ít hơn bên ngoài đâu! Đối phó với những nữ nhân như vậy, nếu như muội mềm yếu, bọn họ sẽ lấn tới, còn nếu muội cứng rắn quá, vậy sẽ trở nên ương ngạnh, bệ hạ và Thái tử sẽ không thích. Cho nên chỉ có dùng thủ đoạn trong mềm có cứng, trong cứng có mềm, như vậy mới có thể vững vàng đứng được trong cung. Trước mỗi lần muội muốn dạy dỗ đối thủ của mình, phải cân nhắc hậu quả cho cẩn thận, nếu như mất nhiều hơn được, vậy thà rằng chịu thiệt một lần, nhẫn nhịn cho qua, đừng nên khinh suất dính vào!
Phi Yên hiểu rõ.
Lịch Phi Yên nghĩ lại đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, bèn hỏi Cơ Nhược Tử:
- Cơ tỷ tỷ, nghe tỷ nói như vậy vô cùng đáng sợ, có khi nào Ngọc Quý nhân cũng không biết việc này, chỉ là trùng hợp mà thôi?
Cơ Nhược Tử cười lạnh lẽo:
- Chốn cung đình đầy âm mưu quỷ kế, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được! Cho dù nàng ta thật sự không biết, chẳng lẽ những người bên cạnh nàng cũng không biết hay sao? Muội đừng nghĩ rằng ai ai cũng như muội, tiến cung được làm Thái tử phi, không cần cố gắng bon chen, có thể ung dung tự tại. Cho dù nàng ta thật sự không biết, sau khi muội dạy dỗ nàng, tự nhiên nàng sẽ hiểu ra mình sai ở chỗ nào, nếu như có lòng hối cải, từ đây về sau sẽ phải kính trọng muội, vậy cũng còn chưa muộn. Nhưng nếu vẫn còn chuyện như vầy xảy ra một lần nữa, như vậy coi như nàng ta đã tới số! Lần này muội làm như vậy là dạy dỗ, cũng là cảnh cáo, bất kể nàng ta thiện hay ác, ngây thơ hay giả dối, con đường sau này đều cho bản thân nàng ta chọn lựa, mà muội chỉ cần căn cứ vào lựa chọn của nàng ta mà quyết định là đủ. Đương nhiên, trước mặt Thái tử, muội có thể tỏ ra vui vẻ bình thường, làm như không biết.
- Muội đã hiểu!
Lịch Phi Yên thè lưỡi.
Cơ Nhược Tử giơ tay điểm vào trán Phi Yên một cái, cười nói:
- Muội đó, còn phải học tập rất nhiều!
Một tên tiểu thái giám trong cung hấp tấp chạy tới, quỳ xuống bẩm báo:
- Tham kiến Thái tử phi, Cơ cô nương.
- Đứng lên đi, có chuyện gì vậy?
- Ngoài cung báo tin cho Cơ cô nương, nói rằng ở phủ của Thiển Tướng quân mất tích một đứa bé tên là Bát Xích.
- Trời ơi!
Cơ Nhược Tử vỗ vỗ trán mình, nhưng vẻ ngoài không hề tỏ ra hốt hoảng.
Nàng quay sang nhìn Lịch Phi Yên như xin lỗi:
- Tên tiểu Bát Xích này sau khi Thủy Thanh xuất chinh, đây là lần thứ sáu nó chạy trốn, nó muốn trốn đi để tham gia vào quân ngũ trước tuổi.
Lịch Phi Yên cười nói:
- Tỷ tỷ cứ việc đi đi, hãy yên tâm, tỷ không có trong cung một giờ nửa khắc, muội cũng không tới nỗi bị người khác giở trò ám hại đâu.
Cơ Nhược Tử bật cười ha hả, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lịch Phi Yên:
- Đúng rồi, phải vậy mới được!
Vừa ra tới cửa cung Cơ Nhược Tử thấy mắt mình hoa lên một cái, một đứa bé đã nhảy vọt tới cạnh nàng, đang làm mặt quỷ với nàng.
- A!
Cơ Nhược Tử kêu lên, sau khi thấy rõ là Bát Xích bèn cốc đầu hắn một cái:
- Tên tiểu quỷ này, cũng dám làm ta sợ. Nói mau, vì sao đệ lại chạy tới nơi này?
Bát Xích thè lưỡi một cái rồi nói:
- Ta biết chắc chắn tỷ sẽ cho người đi tìm, cho nên đến đây đợi tỷ, cũng đỡ mất công tìm kiếm.
- Biết ta lo lắng còn bỏ trốn, thằng lõi này...
Cơ Nhược Tử lại phát vào mông hắn một cái:
- Vì sao lần này đệ không đi tìm Thủy Thanh?
- Đã lâu như vậy, có lẽ bọn họ đã chạy tới mật đạo, nói không chừng đã sang bên kia mất rồi, nếu như đuổi không kịp, vậy còn đuổi theo làm chi nữa!
Bát Xích đá văng một hòn sỏi dưới chân, đáp.
Cơ Nhược Tử nhìn tên tiểu tử này với ánh mắt trìu mến yêu thương, khẽ thở dài. Nàng đã không còn khả năng sinh sản, cho nên đặc biệt thích đứa bé này, lúc này rất muốn ôm hắn vào lòng an ủi một phen, nhưng đang ở trước cửa cung, phải giữ gìn tư cách một chút nên thôi.
- Đệ đã tới thành Thương Thiên lâu như vậy, cũng chưa từng đi chơi lần nào cho thỏa thích, hay là ta dẫn đệ đi dạo chung quanh có được không?
- Ta muốn vào Hoàng cung, ta muốn vào Hoàng cung!
Bát Xích kêu to.
Cơ Nhược Tử lắc đầu cười khổ, đúng là Thiển Thủy Thanh giao cho nàng một phiền phức nho nhỏ.
Lúc này nàng đang nghĩ đến Thiển Thủy Thanh đang ở xa cuối chân trời, không biết giờ phút này hắn đã thông qua bí đạo kia thuận lợi hay chưa...
Sau đó, nàng cúi đầu nói với Bát Xích:
- Nếu đệ chịu ngoan ngoãn vâng lời, ta sẽ đi xin với Thái tử phi và hai vị Công chúa cho đệ vào cung.
- Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn!
O0o
Thiển Thủy Thanh đã lọt vào lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng.
Ra khỏi bí đạo là một phong cảnh tuyệt vời, đây là một sơn cốc tên là cốc Tàng Mã, phong cảnh như chốn thần tiên, chính là nơi thích hợp để vui thú điền viên. Phía Đông là cửa cốc, ngoài cốc là vùng rừng núi Tiếp Thiên mặt phía Nam, ra khỏi rừng là tới đường lớn.
Đứng trên lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh cũng không khỏi cảm thấy bồi hồi xao xuyến.
Biết bao đêm trằn trọc không ngủ, bày mưu tính kế, cân nhắc tới tất cả các khả năng, tất cả các biến hóa có thể xảy ra, đưa ra biện pháp giải quyết cho từng tình huống cụ thể, nhưng tới lúc hành động thật sự lại phát hiện ra vô cùng thoải mái.
Quân canh giữ trong cốc Tàng Mã chỉ có tổng cộng năm mươi tên, chia làm ba tổ, ban đêm một tổ chỉ có bốn người thức canh, lại thêm nó giống Nam Môn quan ở chỗ là không có trạm canh ngầm.
Dù sao người Đế quốc Kinh Hồng cũng không ngờ người Đế quốc Thiên Phong sẽ tìm ra bí đạo này nhanh như vậy, lại thêm nó vốn dễ thủ khó công. Chính vì như vậy cho nên đã khiến đám binh sĩ canh giữ ở nơi này đã nhiều năm mất đi cảnh giác, cho nên mới bị quân Đế quốc Thiên Phong xông qua vô cùng thuận lợi. Lúc bọn họ tiến vào, ba tổ canh gác đã có hai tổ đang ngủ say như chết.
Nhưng chuyện bẫy đá kia không ngờ có thật, khiến cho Bát Xích vô tình lập được công đầu.
Quả thật người Đế quốc Kinh Hồng đã tiến hành bố trí bẫy rập hoàn toàn giống như lời Bát Xích đã nói. Lúc ấy có hai tên binh sĩ còn thức canh, trong đó một tên canh giữ bên cạnh bẫy rập này. Cũng may sau khi bọn Vô Song giết chết quân canh giữ trước động, liền thay đổi quần áo của bọn chúng trà trộn tiến vào, chuyện đầu tiên là giết chết tên binh sĩ canh giữ cơ quan, bảo vệ nơi đó thuận lợi.
- Trận chiến mở màn đã thắng lợi hoàn toàn, đáng tiếc chúng ta mất công bố trí tỉ mỉ một phen.
Lôi Hoả cười ha hả, trên mặt đất lúc này ngổn ngang thi thể của quân Đế quốc Kinh Hồng, phần lớn là bị giết lúc còn đang say ngủ.
- Cẩn thận trước khỏi lo hậu hoạn về sau, còn đỡ hơn phải luống cuống tay chân, không được ngại mình làm công tác chuẩn bị dư thừa. Nếu không có Bát Xích nhắc nhở, chúng ta chỉ vào được vài người, các huynh đệ phía sau đừng mong có thể qua được!
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói.
- Tên tiểu tử ấy khá lắm, mỗ rất thích nó!
Lôi Hoả cười toe toét.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười.
Nơi cửa bí đạo, từng binh sĩ vẫn đang tiến ra cuồn cuộn không ngừng, bọn họ vừa ra ngoài đã lập tức chia ra đi tới các nơi trọng điểm trong cốc, cảnh giới chung quanh, bố trí phòng ngự, khống chế cao điểm, dọn dẹp chiến trường. Đồng thời một toán thám báo tinh anh cũng lên ngựa đi làm nhiệm vụ, bắt đầu chuẩn bị thăm dò tình hình phía trước.
Thiển Thủy Thanh nhìn trời, do xuất quân vào lúc gần sáng, cho nên lúc này trời đã tờ mờ, bèn nói:
- Lôi Hoả thu lấy quân phục của binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng giao cho đội thám báo sử dụng, bảo bọn họ lập tức ra khỏi cốc tìm kiếm đường đi. Trước tiên hãy tìm địa điểm ẩn nấp cho Huyết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ, nơi này không nên ở lâu. Sau đó lập tức triệu tập tất cả các quan quân, mời bọn họ dự hội nghị trước khi khai chiến! nguồn
Vì muốn đánh bất ngờ, tất cả các quan quân cao cấp gần như là nhóm đầu tiên đi ra, lúc này binh sĩ phía sau vẫn còn đang lục tục tiến ra, Thiển Thủy Thanh đã mở bản đồ trên một gò đất nhỏ nói:
- Vận may của chúng ta rất khá, cho tới bây giờ tất cả mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng thời gian của chúng ta không nhiều, cần phải triển khai lập tức tất cả các hành động!
- Ly Sở!
Người đầu tiên Thiển Thủy Thanh gọi là Ly Sở, làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
- Vô Song đi với Hổ Tử để thu hút sự chú ý của quân địch, bên ta cần phải có một thám báo tài giỏi, cho nên ngươi ở cạnh ta, ta có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho ngươi.
- Tìm kiếm đường đi tới Hàn Phong quan phải không?
- Không chuyện này sẽ do đội thám báo đảm nhận, ta cần ngươi đi đến nơi này...
Thiển Thủy Thanh chỉ lên bản đồ:
- Tùng Châu là thành lớn nhất ở gần đây, cái mà chúng ta cần hiện tại không chỉ là bản đồ lộ trình đi tới Hàn Phong quan, đồng thời còn cần bản đồ tỉ mỉ của cả Đế quốc Kinh Hồng. Một mặt có thể cung cấp tư liệu cho đại quân tiến vào sau này, mặt khác, nếu như chúng ta thất bại, muốn phá vây cũng phải hiểu biết về tình thế địa lý của toàn Đế quốc Kinh Hồng. Ở Tùng Châu hẳn là có đóng quân, nếu muốn lấy được bản đồ, nhất định phải tìm ở chỗ quan quân của địch, ngươi hãy đi cùng Hổ Tử!
- Hiểu rồi!
Ly Sở nghe xong đã hiểu rõ tầm quan trọng nhiệm vụ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.